Chương 5: (Vô Đề)

Vào ban đêm, trời lại bắt đầu mưa lớn. 

Sư Nam nằm trên giường, mắt trừng trừng nhìn trần nhà, không tài nào chợp mắt được. 

Cậu sợ mưa. 

Hồi còn học mẫu giáo, vì ba mẹ bận công việc, cậu thường ở lại trường dưới sự trông nom của giáo viên, chờ ba mẹ tan làm rồi đến đón cậu. Nhưng khi lên tiểu học, cậu bắt đầu có chút khả năng tự lập, nên giáo viên không còn để ý đến cậu nữa. Mỗi ngày sau giờ học, cậu đều đứng chờ một mình trước cổng trường, đợi ba hoặc mẹ đến đón. 

Những năm đầu, thỉnh thoảng cậu gặp gia đình nhà Quý ở sát vách. Nếu gặp họ, mẹ Quý sẽ dẫn theo anh trai nhà bên ở lại chờ ba mẹ cùng cậu. Nhưng sau khi gia đình họ chuyển đi, cậu chỉ còn lại một mình. 

Cuộc sống như vậy kéo dài vài năm, Sư Nam dần quen với việc chờ đợi. Duy chỉ có điều không hay là cậu lại bắt đầu sợ trời mưa. 

Bởi vì mưa thường đi kèm với gió lớn. Ba mẹ cậu cũng như cậu, thân hình gầy yếu, trong cơn mưa gió, họ đội áo mưa, nghiêng ngả đạp xe trong gió mưa để đến đón cậu. 

Cảnh tượng đó luôn khiến cậu sợ hãi. Cậu lo rằng chỉ cần một chút bất cẩn, họ sẽ ngã xuống vũng nước giữa đường. 

Cậu lăn qua lăn lại trên giường, chiếc chăn bông quấn qua người đã bị vo tròn thành một mớ lộn xộn. 

Cậu nhắm mắt lại, nhưng bóng tối trước mắt chỉ khiến tiếng mưa trở nên vang vọng và rõ ràng hơn. 

Không còn cách nào khác, Sư Nam đành ngồi dậy trên giường. 

Đêm khuya yên tĩnh, một chút âm thanh nhỏ cũng có thể nghe rõ mồn một. Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. 

Trong nhà, ngoài cậu ra, chỉ có Quý Vãn Tu. 

Muộn thế này, anh ấy làm gì thế nhỉ? Sư Nam thắc mắc, liền xuống giường đi ra mở cửa. 

Quý Vãn Tu đứng ở cửa với một ly nước, lén lút đứng ngay trước cửa, bị Sư Nam làm cho bất ngờ mà giật mình. 

"Tiểu Sư, em... em... sao em lại dậy rồi?" Quý Vãn Tu hỏi. 

Sư Nam đáp: "Em không ngủ được, lại nghe bên ngoài có tiếng động, nên ra xem thử. Khuya rồi, anh đang làm gì vậy?" 

Quý Vãn Tu lách vào phòng ngủ, đặt ly nước lên đầu giường, rồi nói: "Điều hòa phòng này mới thay, rất lạnh, không khí sẽ hơi khô. Nên anh sợ nửa đêm em khát nước..." 

Sư Nam gật gù "ừm" vài tiếng, liếc nhìn ly nước vừa được đặt xuống, rồi lại nhìn Quý Vãn Tu. 

Quý Vãn Tu xoa xoa tay, định rời đi nhưng chợt tò mò, quay lại hỏi: "Em sao lại chưa ngủ? Có phải không quen giường không?" 

"..." Sư Nam kéo kéo cổ áo váy ngủ, có chút xấu hổ, "Không phải... không phải vậy... chỉ là... bên ngoài ồn quá..." 

"Ồn à? "Sao lại thế được?" Quý Vãn Tu đi tới bên cửa sổ, áp tai vào nghe một chút, "Phòng này vốn là phòng để quần áo của mẹ anh. Sau này họ ít ở nhà, anh sửa thành phòng khách. Cách âm đúng là không tốt lắm." 

Anh áy náy nói: "Anh thật không biết em nhạy cảm với tiếng ồn thế. Hay là để anh đổi cho em sang phòng khách khác nhé, phòng bên cạnh cách âm tốt hơn." 

Vừa nói, anh vừa đi về phía cửa, lại bất chợt nhớ đến cảnh tượng hai người loay hoay cả buổi tối mà vẫn không bọc được chăn cho tử tế, nên quay lại nói: "Anh biết bọc chăn rồi đấy nhé! Lần này chắc chắn làm được!" 

Sư Nam kéo tay áo anh, nói: "Không sao đâu, khuya rồi, anh đừng bận tâm. Hơn nữa..." 

Sư Nam cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Không phải do em nhạy cảm với tiếng ồn... Chỉ là mỗi lần trời mưa em rất khó ngủ... Em sợ..." 

Quý Vãn Tu "à" một tiếng, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại. Mùa này thường xuyên có mưa, không biết ở trường, Sư Nam thường phải làm sao để ngủ được... 

Quý Vãn Tu búng tay một cái, kéo Sư Nam ra ngoài. 

"Đi nào, đi nào, qua phòng này ngủ!" 

Anh dẫn Sư Nam về phòng ngủ của mình. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!