Sư Nam nằm trên sofa, đôi môi đỏ rực, khóe mắt ướt át, áo choàng tắm trên vai đã bị kéo xuống một nửa.
Cậu ngẩn người trong vài giây, rồi cũng ngồi dậy, vẻ mặt có chút tủi thân: "Đương nhiên là đàn ông rồi!"
Đầu óc Quý Vãn Tu gần như ngừng hoạt động.
Cũng không phải là chưa từng cảm thấy kỳ lạ.
Sư Nam cao lớn, mặc dù dáng người thon thả nhưng khung xương cậu không hề nhỏ, với vóc dáng như vậy mà là nữ giới thì thực sự có hơi to lớn, giọng nói của cậu cũng khàn khàn, khi mới gặp lại Quý Vãn Tu còn tưởng cậu bị cảm; còn cả yết hầu thì... nói thật là không rõ ràng, nhưng khi ngẩng đầu vẫn có thể thấy một chút nhô lên....
Ngoài ra, Quý Vãn Tu lại nghĩ đến chuyện, ba mẹ anh giờ không biết đang ở quốc gia nào du lịch, không ít lần khi anh nhắc đến "cô em gái xinh đẹp nhà bên" họ đều có biểu cảm khó nói thành lời, thậm chí mấy lần anh còn bị mẹ đánh!
Giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ có mình anh là không biết Sư Nam là đàn ông...
Nhìn kỹ lại, Sư Nam không mặc váy vẫn rất đẹp, nhưng thực sự đúng là không có khí chất của một cô gái.
Tâm trí Quý Vãn Tu vẫn còn đang đấu tranh, thì Sư Nam đã đẩy anh ra, kéo lại áo choàng tắm, nói với chút giọng mũi: "Quý Vãn Tu, anh cút đi!"
Nói xong, cậu không thèm nhìn Quý Vãn Tu, bước vội ra cửa, vừa đi vừa nói đầy tủi thân: "Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa!"
"Tiểu Sư!" Quý Vãn Tu vội vàng đuổi theo, "Em định đi đâu vậy?"
Sư Nam đi được vài bước đã bị Quý Vãn Tu túm lấy cánh tay, cậu không thèm nhìn, một tay hất mạnh ra.
"Em phải về nhà!"
Quý Vãn Tu lo lắng : "Mưa lớn như vậy em về nhà làm sao được!"
Quý Vãn Tu ôm lấy eo Sư Nam, muốn kéo cậu trở lại sofa. Anh cũng không dám dùng sức quá mạnh, vì Sư Nam gầy gò, nếu làm cậu đau thì anh lại đau lòng.
Nhưng Sư Nam thật sự cũng không hề yếu, cậu mạnh mẽ gỡ tay Quý Vãn Tu ra.
Cậu chạy đến cửa, vội vàng mở toang cánh cửa lớn.
Ngay lập tức, nước mưa tạt vào mặt.
Ngoài trời mưa càng to, không biết từ lúc nào mà còn có cả mưa đá.
Vừa gió vừa mưa vừa mưa đá, ào ạt rơi xuống, làm Sư Nam ngây người.
Quý Vãn Tu vội vàng đóng cửa lại, kéo Sư Nam vào, cẩn thận kiểm tra cậu kỹ lưỡng, rồi lau sạch nước trên mặt cậu.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tóc của Sư Nam đã ướt sũng.
Quý Vãn Tu dịu dàng nói: "Được rồi, là anh không đúng, anh sai rồi. Em có thể tức giận, nhưng đừng chạy ra ngoài vào lúc này, ngoài trời mưa lớn lắm."
Sau một phen lộn xộn như vậy, Sư Nam cũng mệt mỏi, cậu để Quý Vãn Tu kéo mình ngồi xuống ghế sofa.
Phần trước áo choàng tắm bị ướt, dính sát vào người, mặc trên người cảm thấy rất khó chịu, Quý Vãn Tu nói: "Anh đi tìm cho em bộ đồ mới, chờ anh một chút."
Lúc này, cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
Thư ký tội nghiệp phải đội mưa gió lớn, đến để đưa quần áo cho Sư Nam.
Anh ta vốn hơi tò mò, chưa bao giờ nghe nói đến chuyện ông chủ có bạn gái, từ trước đến nay vẫn rất giữ gìn danh tiếng.
Giữ gìn đến mức có tin đồn rằng Quý Vãn Tu "không được", sao hôm nay lại đột nhiên... vừa đến đã có một màn lớn, thậm chí còn mang quần áo đến tận nhà.
Khi cửa mở, thấy sắc mặt Quý Vãn Tu đầy tức giận, anh ta bị dọa sợ đến run rẩy, nhưng vẫn tò mò không biết ông chủ giấu kín ai trong nhà, liền thò đầu nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!