Chương 30: (Vô Đề)

Bốn năm trước.

Quyết định kết hôn với Sư Nam không phải xuất phát từ một lý do gì quá đặc biệt.

Khoảng thời gian đó, chủ tịch của một công ty mà Quý Vãn Tu đang hợp tác bất ngờ từ chức vì lý do sức khỏe. Công ty đó hoạt động trên quy mô khá lớn, Quý Vãn Tu không yên tâm giao phó cho người khác nên công việc của anh đột ngột tăng lên chóng mặt.

Một đêm, Quý Vãn Tu buột miệng than thở với Sư Nam rằng dạo gần đây anh cảm thấy áp lực quá lớn, đến mức đồ ăn ở nhà ăn công ty cũng chẳng còn thấy ngon.

Trưa hôm sau, cơm hộp tình yêu tự tay Sư Nam chuẩn bị đã đúng giờ được đưa đến tay anh.

Cậu nhóc đã dậy từ rất sớm để mua hộp giữ nhiệt, lại sợ cơm nguội nên cứ ôm khư khư trong lòng. Khi đưa cho anh, hộp cơm vẫn còn ấm áp, mang theo hơi ấm của Sư Nam.

Quý Vãn Tu lặng lẽ ăn xong bữa trưa đó, đến khi tan làm thì nhắn tin cho Sư Nam: "Tối nay anh có chút việc, sẽ về muộn, bảo cậu cứ ăn cơm trước."

Sau đó, anh lái xe thẳng đến con phố đi bộ nổi tiếng nhất thành phố.

Còn đối với Sư Nam, đó chỉ là một ngày hết sức bình thường.

Cậu ăn cơm trưa cùng Quý Vãn Tu, rồi đi gặp bạn bè, trò chuyện, uống cà phê. Rồi tối đến lại bị Quý Vãn Tu bắt nạt đến khóc...

Sư Nam nằm sấp trên giường, mặt úp xuống, nước mắt giàn giụa. Quý Vãn Tu thì nằm trên lưng cậu, bàn tay thỉnh thoảng vỗ nhẹ lên mông cậu.

"Quý Vãn Tu, anh là đồ xấu xa." Sư Nam nghẹn ngào mắng.

"Ừ ừ, anh xấu xa." Quý Vãn Tu đáp lại một cách hời hợt.

Sư Nam tức giận oà lên khóc lớn: "Hu hu hu hu..."

Quý Vãn Tu không nhịn được mà bật cười.

Anh ác ý dùng hai ngón tay véo nhẹ làn da mịn màng dưới bàn tay mình, nhìn khối thịt mềm mại như thạch bị bóp méo rồi lại trở về hình dạng ban đầu.

Anh hết véo chỗ này lại bóp chỗ kia, chơi đùa đầy thích thú.

Sư Nam yếu ớt phản đối: "Đừng có sàm sỡ em!"

"Hả?" Quý Vãn Tu nhướng mày khó hiểu. "Chỉ thế này đã gọi là sàm sỡ? Vậy vừa nãy có tính không? Nếu không thì làm lại lần nữa nhé."

Nghe thế, Sư Nam hoảng hốt co chân co tay, bò lên đầu giường. Cậu nhặt chiếc chăn sắp rơi khỏi giường, quấn kín quanh người để che lại cơ thể tr@n trụi, chỉ thò một ngón tay ra chỉ vào Quý Vãn Tu, nói: "Quý Vãn Tu, anh đúng là không biết xấu hổ!"

Quý Vãn Tu nheo mắt, phát ra một âm thanh đầy nguy hiểm: "Hửm?"

"..." Sư Nam vội vàng trùm chăn kín mít hơn.

Trong lòng vẫn còn nhớ đến chiếc nhẫn cưới, Quý Vãn Tu không tiếp tục trêu chọc Sư Nam nữa. Anh nằm xuống bên cạnh cậu, nhắm mắt giả vờ như sắp ngủ, nói: "Anh hơi buồn ngủ rồi, trước khi ngủ muốn ăn món bánh ngô chiên và sữa chua hai lớp em làm trưa nay."

Sư Nam lẩm bẩm: "Đêm hôm khuya khoắt ăn mấy thứ này đúng là tạo nghiệp mà!" Nhưng vẫn khoác chăn, lủi thủi xuống giường.

Đợi Sư Nam ra khỏi phòng ngủ, Quý Vãn Tu lập tức bật dậy, áp tai vào cửa nghe ngóng tiếng bước chân của cậu. Xác định Sư Nam đã xuống bếp, anh vội chạy vào phòng thay đồ, chọn ra bộ quần áo mà anh cho là trang trọng nhất để thay.

Lúc này, Sư Nam đang quấn chăn trong bếp làm bánh ngô chiên.

Tuy chăn lông vũ khá nhẹ, nhưng vẫn có chút vướng víu. Sư Nam vụng về giơ bàn tay đang quấn trong chăn, đập một quả trứng vào bát ngô, rồi cho thêm bột mì vào trộn đều.

Chiên trên chảo vài phút, Sư Nam vớt bánh ngô ra, rắc thêm một ít rong biển vụn.

Mặt dưới bánh ngô hơi cháy xém, mặt trên những hạt ngô mềm dẻo thơm ngọt, vị mặn của rong biển lại trung hòa vị ngọt béo.

Sư Nam ngắm nghía một lúc, thầm khen ngợi tài nấu nướng tuyệt vời của mình, không chỉ ngon mà còn đẹp mắt nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!