Chương 3: (Vô Đề)

Sau bữa tiệc hôm đó, hai người xem như đã liên lạc lại được với nhau.

Sư Nam vẫn như hồi nhỏ, ngoan ngoãn, ngọt ngào. Quý Vãn Tu cũng không thay đổi gì mấy, ngày nào cũng giữ bộ mặt cau có, như thể không bao giờ hết chuyện để mà bực bội.

Một hôm trong lúc ăn cơm, Sư Nam nói: "Hừmm, không hiểu sao thầy bên khoa em vừa bị đuổi việc."

Quý Vãn Tu không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ hỏi: "Không thông báo lý do sao? Giáo viên đại học mà bị đuổi việc thì thường là vì vấn đề nghiêm trọng."

"Em không biết nữa." Sư Nam dùng muỗng khoét vào miếng dưa hấu trước mặt, tạo ra một lỗ tròn ở giữa miếng dưa, "Em vẫn luôn muốn cảm ơn thầy ấy, nếu không nhờ thầy, chắc em cũng chẳng có cơ hội gặp lại anh. Nhưng không hiểu sao sau này, thầy cứ nhìn thấy em là lại tránh xa."

Sư Nam mở to mắt, đầy nghi hoặc hỏi: "Sao vậy nhỉ?"

Quý Vãn Tu dùng thìa cạo một góc dưa hấu, bỏ vào miệng, mơ hồ đáp: "Ai mà biết được."

Sau đó, chuyện yêu đương của họ cũng diễn ra một cách hết sức tự nhiên.

Mỗi ngày sau giờ học, Sư Nam đều có xe đến đón,  là chiếc siêu xe bóng bẩy, ngầu lòi. Dù trường họ toàn con nhà giàu, nhưng chiếc xe ấy vẫn đủ nổi bật để thu hút ánh nhìn.

Lâu dần, không thể tránh khỏi những lời đồn đại thất thiệt, khi thì nói là bố nuôi, khi thì nói là sugar daddy. 

Sư Nam giải thích: "Là anh trai sống bên cạnh nhà hồi nhỏ."

Có những người không có ý tốt thì thầm châm chọc: "'Anh trai'? Ôi, 'anh trai' bốn năm mươi tuổi ấy à?"

Sư Nam nghi ngờ họ có vấn đề về mắt: "Anh ấy chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, cũng coi như đồng trang lứa, sao mấy cậu lại không nhận ra? Mấy cậu bị mù à?"

Sư Nam nói với vẻ nghiêm túc, khiến người nghe khó mà đoán được câu nói này là đang mỉa mai hay thực sự đang nghi ngờ.

Chiều hôm đó, sau khi tan học, Quý Vãn Tu vẫn chưa tan làm, vì vậy anh đã sắp xếp tài xế đến đưa Sư Nam về nhà.

Sư Nam vừa ngồi vào xe, đã nhớ đến lời nói của bạn học vừa rồi. Cậu hỏi tài xế: "Anh lái xe đến đón tôi, vậy ai đi đón Quý tổng?"

Tài xế: "Ôi, có một tài xế khác lo việc đó. Quý tổng thường không hay ngồi chiếc xe này."

Sư Nam "ừm" một tiếng rồi tiếp: "Vậy cảm ơn anh, toàn phải chạy đến trường đón tôi."

Thông thường, những người được tuyển vào vị trí tài xế, đặc biệt là tài xế riêng của các ông chủ, thường có nhiều kỹ năng không chỉ là lái xe, mà còn phải biết quan sát sắc mặt, đoán ý qua lời nói.

Tài xế qua gương chiếu hậu liếc nhìn cô gái ngồi phía sau, trong lòng nghĩ, thầm nghĩ. Đây là cơ hội để giúp Quý Tổng ghi điểm, xem tôi tâng bốc đây!

(Trong bản raw chương này khi nói về Sư Nam thì tác giả lúc thì dùng xưng hô là nữ lúc thì là nam nên mình để theo tác giả nha)

Anh ta vội vàng nói: "Không phiền chút nào, chẳng phải vì Quý tổng luôn quan t@m đến cô sao!"

Sư Nam lấy tay nghịch nghịch lớp da bọc ghế dưới mông mình, không trả lời.

Đang đi trên đường, tài xế nhận được cuộc gọi từ Quý Vãn Tu.

"Dạ được, để tôi hỏi cô ấy ." Tài xế tháo tai nghe Bluetooth ra, quay sang nói với Sư Nam, "Tiểu Sư, Quý tổng vừa họp xong, hỏi cô có muốn ăn tối cùng nhau không. Nếu cô muốn đi, chúng ta quay đầu xe lại, nếu không muốn, tôi sẽ đưa cô về."

Sư Nam hỏi: "Ăn gì vậy ạ?"

Tài xế đưa tai nghe Bluetooth cho cô, để cô tự nói chuyện với Quý Vãn Tu.

Quý Vãn Tu: "Có một nhà hàng món Quảng mới mở gần công ty, em có muốn thử không?"

Sư Nam có khẩu vị nhạt, không thích đồ dầu mỡ hay quá mặn, sau vài lần ăn cùng nhau, Quý Vãn Tu đã khá hiểu rõ khẩu vị của cô, rất biết cách làm cô hài lòng.

Bữa ăn tối hôm đó diễn ra rất thoải mái, món ăn ngon, không khí nhà hàng cũng rất tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!