Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán vừa kết thúc, Sư Nam đã bị Stella kéo ra bắt đầu công việc. Sáng sớm, Tiêu Lương gọi điện báo về việc gia hạn hợp đồng. Hắn nói rằng thương hiệu xa xỉ kia rất hài lòng với hình ảnh của Sư Nam và muốn ký hợp đồng đại diện thêm một quý nữa.
Có lẽ khởi đầu năm mới luôn tràn đầy năng lượng, ngay cả một người lười biếng như Sư Nam, lúc này cũng nghiêm túc hẳn, lập tức đồng ý.
Hôm đến công ty ký hợp đồng, Tiêu Lương còn dẫn theo một vị phụ trách từ trụ sở chính ở châu Âu.
Đây không phải lần đầu tiên thương hiệu này hợp tác với nghệ sĩ trong nước, nhưng hình tượng của Sư Nam đúng là khiến họ hài lòng nhất từ trước đến nay.
Theo lời Tiêu Lương khi không nở nụ cười, Sư Nam mang vẻ xa cách và lạnh lùng, toát lên sự kiêu sa như muốn nói với mọi người rằng: "Tôi rất quý giá."
Sư Nam được khen ngợi đến lâng lâng, ngơ ngẩn quay về nhà. Mãi đến khi nằm trên giường vẫn còn thấy như đang mơ.
"Anh ta nói em rất quý giá!" Sư Nam bật dậy từ trên giường, hất tung bịt mắt, nhào tới trước mặt Quý Vãn Tu và hét lên đầy phấn khích.
Quý Vãn Tu nhét cậu trở lại chăn, bình thản nói: "Đắp chăn cho kín đừng để bị ốm nữa. Bình thường anh khen em suốt, có thấy em vui như này đâu."
Sư Nam cười hì hì: "Sao mà giống được? Nếu phải so sánh, lời khen của người lạ chắc chắn vui hơn nhiều. Anh khen em vì anh yêu em mà."
Quý Vãn Tu rất hưởng thụ, hừ một tiếng, rồi kéo chăn quấn kín cả hai: "Anh khen em một nửa là vì yêu em, một nửa là vì em thật sự rất đáng yêu."
Sư Nam rúc vào lòng anh, hạnh phúc nhắm mắt lại.
Sau đó, cậu liền nhét đôi chân lạnh như băng của mình vào giữa hai ch@n Quý Vãn Tu, còn bàn tay cũng lạnh ngắt thì lén luồn vào bên trong cạp quần của anh.
"Vậy anh nói xem, em đáng yêu đến mức nào?"
Quý Vãn Tu nghiến răng nghiến lợi, "Sư! Nam!"
***
Thương hiệu lại ra mắt sản phẩm mới, lần này là nhẫn kim cương. Mẫu nhẫn đã được chế tác xong, dự kiến sẽ ra mắt vào khoảng tháng sáu, tháng bảy năm nay, vừa kịp dịp lễ Thất Tịch.
Đế nhẫn được thiết kế rất đặc biệt, kiểu dáng bạch kim và vàng quấn quanh nhau, tượng trưng cho hai người mãi mãi không rời xa. Nhìn từ trên xuống, chiếc nhẫn được bao bọc trong một trái tim.
"Đúng là hình trái tim thật này!" Sư Nam ngắm chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa, thốt lên đầy thích thú.
"Ý nghĩa của nó là một tương lai ngập tràn tình yêu." Tiêu Lương giải thích.
"Tuyệt thật!" Sư Nam nâng niu bàn tay, ngắm đi ngắm lại.
Chiếc nhẫn mẫu cậu đeo là loại một carat tiêu chuẩn, viên kim cương trong suốt lấp lánh, không nhìn thấy một chút tạp chất nào, lại nhờ ánh đèn chuyên nghiệp mà phản chiếu ánh sáng muôn màu muôn vẻ.
Sư Nam nhìn đến ngẩn ngơ.
Thấy cậu như vậy, Tiêu Lương không nhịn được trêu: "Đợi khi chính thức ra mắt, bảo Quý Vãn Tu mua cho cậu một chiếc nhé."
Sư Nam lập tức tỉnh táo lại, hỏi: "Thương hiệu các anh không thể tặng tôi sao? Keo kiệt quá đi!"
"Có thể tặng, nhưng không thể tặng cái này, có thể tặng thứ khác." Tiêu Lương không lừa được cậu cũng không bực mình, chỉ sang khu vực nhẫn đôi, hào phóng nói: "Đây chính là trụ sở chính của khu vực Đại Trung Hoa, không còn nơi nào có kiểu dáng đa dạng hơn nơi này nữa. Cậu xem nhẫn đôi bên kia đi, nếu có cái nào ưng ý, tôi làm chủ tặng cậu, coi như là quà kỷ niệm ngày cưới của cậu và Quý tổng, thế nào?"
Vừa nói, nhân viên đã mang trả lại nhẫn cũ cho Sư Nam.
"Thưa anh Sư, chiếc nhẫn của anh vừa được tôi làm sạch xong rồi ạ."
Vì muốn xem rõ hiệu ứng của nhẫn kim cương mới, trước đó Sư Nam đã tháo chiếc nhẫn của mình và giao cho nhân viên giữ.
Chiếc nhẫn này cậu đã đeo nhiều năm, dù chất liệu rất tốt nhưng không tránh khỏi mất đi vẻ sáng bóng sau thời gian dài sử dụng.
Nhân viên tận tâm làm sạch, trả lại một chiếc nhẫn trơn đơn giản, sáng lên ánh lấp lánh. Chiếc nhẫn này thực sự quá đơn giản, lý do là vì...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!