Dù sao cũng là ký túc xá sinh viên, Quý Vãn Tu không tiện ở lại quá muộn, sau khi ăn tối xong liền chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, anh đứng bên giường Sư Nam, sờ trán cậu, lại dặn dò cậu phải tự chăm sóc bản thân.
Sư Nam đưa tay móc lấy ngón tay anh, áp vào má, cọ cọ đầy lưu luyến.
Quý Vãn Tu mỉm cười, tay vuốt qua mắt cậu, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt và sống mũi một cách mập mờ, cuối cùng dừng lại ở đôi môi.
Không biết có phải ở bên nhau lâu ngày sẽ bị lây nhiễm thói quen của đối phương hay không, mà giờ đây, Sư Nam cũng bắt chước anh học cách cắn người. Ngón tay của Quý Vãn Tu bị hàm răng nhỏ nhắn cắn nhẹ, để lại một vết hằn mờ nhạt, nhưng anh chẳng thấy đau, chỉ cảm thấy ngứa, thậm chí còn muốn để Sư Nam cắn thêm vài cái.
Cứ thế, anh chạm vào cậu, cậu chạm vào anh, chạm qua chạm lại rồi nhen nhóm lên ngọn lửa. Quý Vãn Tu chui vào trong chăn của Sư Nam, hôn cậu thật sâu.
Anh ngậm lấy môi Sư Nam, lẩm bẩm hỏi: "Chân còn đau không? Vết thương lành chưa? Cho anh xem nào."
Sư Nam ngoan ngoãn dùng chân cọ vào eo anh như đang trả lời.
Quý Vãn Tu rất thích sự ngoan ngoãn và chủ động của Sư Nam ở giai đoạn này, anh buông Sư Nam ra, đang định khen ngợi cậu vài câu thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Mấy ngày trước còn ngại ngùng khi dán băng cá nhân, hôm nay sao lại đột nhiên...
***
"Ưm..."
Sư Nam khẽ kêu lên một tiếng, nhíu mày khó chịu, đẩy đẩy bàn tay Quý Vãn Tu đang đặt ngang hông mình.
Quý Vãn Tu mở mắt, nhìn người đang cuộn tròn trong vòng tay mình ngủ say sưa với khuôn mặt ửng đỏ, lúc này mới nhận ra mình vừa nằm mơ.
Hóa ra chỉ là giấc mơ, mà lại là giấc mơ về lần trước khi Sư Nam bị sốt.
Quý Vãn Tu chạm vào trán cậu, thấy nhiệt độ bình thường mới yên tâm, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Vì trận ốm nhẹ này, Quý Vãn Tu lại nảy ra ý định mua nhà.
Nơi họ đang ở hiện tại cách xa trung tâm thành phố. Yên tĩnh thì yên tĩnh thật, nhưng không tránh khỏi có phần hẻo lánh. Bình thường không sao, vì giao thông giờ rất tiện lợi, Sư Nam lại biết lái xe, đi đâu cũng không lo. Nhưng nếu gặp lúc đường tắc nghiêm trọng, thì đúng là phiền phức.
Nói cho cùng, nếu hôm đó không phải vì khu dân cư gần đó bị cháy, dì Trương và chồng không bắt được xe, thì đã không đến nhờ Sư Nam giúp đỡ, thì có lẽ cơn cảm sốt này đã không xảy ra.
Đã quyết định thì phải làm ngay.
Quý Vãn Tu xem qua thông tin cơ bản của mấy khu nhà, trong lòng cũng có vài lựa chọn.
Sư Nam thấy trên máy tính của anh toàn là hình ảnh thiết kế căn hộ, liền thắc mắc hỏi: "Gần đây có tin tức gì mới về thị trường bất động sản à...? Anh định đầu tư vào bất động sản sao?" Thật kỳ lạ, đối với người như Quý Vãn Tu, đầu tư bất động sản chắc chắn không phải là lựa chọn của anh.
Quý Vãn Tu bất đắc dĩ: "Đầu tư gì chứ, mua để chúng ta ở. Chỗ này xa quá, bất tiện."
"Dạ." Sư Nam không có ý kiến gì, hoàn toàn thuận theo ý anh.
Dù sao cũng là mua để ở, Quý Vãn Tu muốn làm sao cho thật ưng ý, từ vị trí đến tiện nghi, mọi thứ đều phải hoàn hảo. Ngoài việc chọn chỗ ở thuận tiện, anh còn cân nhắc thêm một việc khác.
Ba mẹ hai bên đều đã lớn tuổi, tốt nhất là nên ở gần nơi họ sống để tiện chăm sóc.
Sư Nam lúc này đang ôm máy tính chỉnh sửa video, không rảnh để quan tâm anh. Quý Vãn Tu liền gọi video cho ba mẹ anh, đang không biết là đang ở đâu chơi, giải thích ngắn gọn nguyên nhân, cuối cùng hỏi: "Sau này nhà mình sáu người ở gần nhau thì thế nào? Ba mẹ muốn ở cùng một khu, hay cùng một con phố, hoặc xa hơn một chút, cách nhau một con phố cũng được. À mà, hai người đang ở đâu vậy, ngủ à?
Ở đây mới mười giờ sáng thôi!"
Bên kia màn hình, ba Quý vẫn ngái ngủ, mắt sưng húp vì vừa dậy. Ông dụi dụi mắt, trìu mến nói với con trai mình: "Con trai, lệch múi giờ, không nói nữa, tạm biệt."
Chỉ với chín chữ đó đã đuổi khéo được Quý Vãn Tu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!