Tối hôm đó, Quý Vãn Tu vẫn theo vào phòng ngủ.
Nhìn một lúc từ chân lên đến eo, cuối cùng sau khi để lại một vết đỏ sẫm trên vai Sư Nam, Quý Vãn Tu mới rời đi.
Trong đầu Sư Nam chỉ nghĩ: "Thật là, tên khốn này," rồi chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay trời quả thật lạnh, nhưng cơn lạnh đã được làm dịu nhờ nước ấm trong bồn tắm. Hơn nữa, cơn đau ở gót chân bị trầy xước lại quá rõ ràng, lấn át hết những khó chịu khác trên cơ thể.
Nửa đêm, Sư Nam tỉnh dậy vì khô miệng và khát nước. Cậu sốt cao, toàn thân đau nhức, cổ họng cũng rất đau rát.
Sờ lên trán, hình như cậu đang bị sốt nhẹ.
Sư Nam bước chân loạng choạng ra phòng khách tìm thuốc, tiếng động lớn đến mức làm Quý Vãn Tu tỉnh giấc.
"Em đang tìm gì vậy?"
Sư Nam khàn giọng nói: "Hình như em bị sốt rồi."
"Em nói cái gì?!"
Quý Vãn Tu lập tức tỉnh táo. Anh để Sư Nam quay lại giường nằm, còn mình thì đi tìm vài loại thuốc, vội vàng quay lại cho cậu uống.
Nhiệt độ cơ thể không cao lắm, chỉ 37,6 độ.
Sư Nam nằm bẹp dí trên giường, cuộn chặt trong chăn. Ban ngày còn nghịch ngợm là thế, giờ vì ốm mà trông cậu thật đáng thương.
Quý Vãn Tu kéo chăn đắp kín cho cậu hơn, nghĩ thầm: chắc tại ban ngày mặc ít quá nên bị lạnh. Muốn nhắc nhở cậu rằng mùa nào thì phải mặc đồ mùa đó, làm gì có ai giữa phố lại mặc phong phanh như cậu. Nhưng nhìn thấy Sư Nam khó chịu thế này, anh lại không nỡ nói gì.
Cuối cùng chỉ có thể xoa đầu Sư Nam, dịu dàng an ủi: "Uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏi thôi, bé đáng thương."
Vì trận ốm này, Sư Nam đã nghỉ học hai ngày.
Trong hai ngày đó, buổi sáng Quý Vãn Tu đến công ty xử lý vài việc gấp, rồi cố gắng về nhà ăn trưa cùng Sư Nam. Cả buổi chiều và tối anh đều ở nhà chăm sóc cậu.
Cơn sốt không tái phát, chỉ là cậu vẫn hơi uể oải. Sư Nam yếu ớt dựa vào vai Quý Vãn Tu, ngón tay thỉnh thoảng cọ cọ vào mu bàn tay anh.
Quý Vãn Tu vòng tay ôm lấy cậu, ngón trỏ gãi nhẹ cằm cậu, hỏi: "Tối nay em về trường hả?"
Hai ngày nghỉ bệnh của Sư Nam sắp hết, tối nay cậu phải trở lại trường.
Sư Nam gật đầu một cách uể oải, tâm trạng càng tệ hơn khi nhắc đến chuyện này.
Quý Vãn Tu trêu chọc: "Học sinh giỏi mà cũng không muốn về trường đi học à?"
Sư Nam khụt khịt mũi, giọng nghèn nghẹt: "Em học giỏi vì em thông minh, chẳng liên quan gì đến việc em không muốn học."
Dù không muốn thì vẫn phải quay lại trường.
Tối hôm đó, Quý Vãn Tu lái xe đưa Sư Nam về trường, tiện thể tham quan ký túc xá của cậu.
Thực ra, bản thân Quý Vãn Tu chưa từng ở ký túc xá. Sau khi sống cuộc sống của một cậu ấm, anh thực sự không rõ cuộc sống của những sinh viên đại học bình thường bây giờ như thế nào. Tóm lại, anh rất không hài lòng với cái ký túc xá tồi tàn của Sư Nam.
Chỗ ở vừa nhỏ vừa chật, còn phải ở chung đến sáu người. May mà bốn người đã dọn đi từ lâu, nếu không thì sống thế này làm sao chịu nổi?! Nhìn thế nào Quý Vãn Tu cũng thấy chướng mắt.
"Để anh mua cho em cái tủ lạnh nhé, mùa hè có kem ăn."
"Đằng nào bốn cái giường kia cũng chẳng ai dùng, hay là chuyển bớt đi, anh mua cho hai người thêm hai cái tủ đựng quần áo?"
"Mua thêm cái bếp từ nữa đi, mùa đông có thể rủ bạn bè đến ký túc xá ăn lẩu, quá tuyệt luôn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!