Chương 25: (Vô Đề)

"Anh đi chậm lại một chút!" Sư Nam phàn nàn, "Em theo không kịp!".

Nghe vậy, Quý Vãn Tu lập tức giảm tốc độ, quay lại chờ cậu bắt kịp.

Sư Nam bước đến bên cạnh, dùng vai nhẹ huých vào người anh, "Em không quen mang giày cao gót, nên đi chậm lắm."

"Được, anh biết rồi." Quý Vãn Tu gãi đầu, ánh mắt vô thức liếc xuống mắt cá chân Sư Nam, nhưng vừa liếc thấy đoạn bắp chân trắng nõn liền vội vàng dời mắt đi.

Nhưng Sư Nam lại hiểu lầm.

Cậu chớp chớp mắt, mũi chân không tự chủ cọ lên mặt đất, ngập ngừng hỏi: "Không đẹp ạ?"

Hỏi xong không chờ Quý Vãn Tu trả lời, cậu lại tự bổ sung thêm một câu: "Đây là lần đầu em đi giày cao gót."

"Không, không, rất đẹp!", Quý Vãn Tu thành thật nói, "Anh không nghĩ đến việc đi giày cao gót sẽ khó đi như vậy, là anh không để ý."

Nhận được lời khẳng định, Sư Nam lại mỉm cười, cậu khoác tay Quý Vãn Tu, vui vẻ nói: "Vậy mình qua bên kia chụp ảnh nhé anh! Bên đó cây ngân hạnh nhiều hơn!" 

Cậu khẽ tựa vào Quý Vãn Tu, giọng nói như hóa thành mật ngọt, nghe trong tai mà ngỡ như có thể nếm được vị ngọt.

Gió nhẹ thổi tung váy của Sư Nam, làm rối mái tóc của cậu.

Sư Nam bĩu môi, than thở: "Em đã mất công làm tóc lắm mà..."

Cậu lấy từ túi áo ra một sợi dây buộc tóc màu đen, vụng về gom tóc lại, rồi buộc tóc thành đuôi ngựa.

Quý Vãn Tu nhìn động tác của cậu, chẳng biết vì sao, lại cảm thấy tim đập nhanh. Khi nhận ra thì mặt anh đã đỏ bừng từ cổ đến tận tai.

Cây ngân hạnh trong trường của Sư Nam rất nổi tiếng, mỗi năm đến tháng Mười đều thu hút rất đông khách tham quan.

Con đường ngân hạnh dài này trồng toàn những cây to lớn, lá vàng óng ánh. Dù nhìn bằng mắt thường hay qua ống kính máy ảnh, cảnh sắc vẫn đẹp đến mê mẩn.

Hai người quấn quýt dạo chơi trong khuôn viên trường. Ban đầu, Sư Nam chỉ khoác nhẹ cánh tay của Quý Vãn Tu, không biết từ lúc nào đã chuyển thành mười ngón tay đan chặt.

Nhận ra điều đó, Sư Nam có chút ngượng ngùng. Cậu cúi đầu, chăm chú nhìn chiếc váy hoa nhí của mình, bước đi ngày càng chậm.

Xung quanh có quá nhiều cặp đôi đang chụp ảnh, họ vừa tránh khỏi ống kính của cặp này, lại lọt vào ống kính của cặp khác. Quý Vãn Tu cảm thấy phiền phức, anh vòng tay qua vai Sư Nam, chỉ vào phía sau một tòa nhà dạy học ở xa xa, nói: "Ở đây đông người quá, chúng ta qua đó đi."

Câu "đông người" nghĩa là chỗ kia ít người hơn... Sư Nam lặng lẽ nhìn Quý Vãn Tu.

"Không phải! Ý anh là ở đây đông quá, mình cũng không thấy được lá ngân hạnh, cũng chẳng chụp ảnh được..." Nhận ra lời mình dễ gây hiểu lầm, Quý Vãn Tu vội giải thích, "Tụi mình qua bên đó xem đi!"

Sư Nam ngẩng đầu nhìn nơi anh chỉ, phía sau tòa nhà dạy học trơ trọi, chẳng có lấy một chiếc lá ngân hạnh.

Cậu nhìn Quý Vãn Tu, ánh mắt lộ rõ vẻ "anh đang nói cái gì vậy".

Quý Vãn Tu:...

Không trách được ánh nhìn kỳ lạ của Sư Nam, nơi này đúng là một trong những địa điểm hẹn hò nổi tiếng của các cặp đôi trong trường.

Ban ngày thì hiếm người ghé qua, nhưng buổi tối lại nhộn nhịp vô cùng.

Sư Nam không ít lần trên đường từ thư viện về ký túc xá đã bắt gặp các cặp đôi đang ôm hôn ở đây. Ban đầu còn thấy ngại ngùng, giờ thì quen luôn rồi.

Nhưng nếu là mình ngồi ở đây, quả thật vẫn thấy hơi kỳ lạ.

Cậu dùng khóe mắt liếc nhìn Quý Vãn Tu. Người này cứ như khúc gỗ đứng bên cạnh, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị, mắt nhìn thẳng, không biết còn tưởng đang nghe bài phát biểu quan trọng nào đó.

Sư Nam lén cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!