Chương 24: (Vô Đề)

Quý Vãn Tu thức dậy vào giờ khá cố định. Vừa nằm chưa bao lâu, đồng hồ sinh học của anh đã tự đánh thức anh dậy.

Trong chăn ấm áp, Quý Vãn Tu theo thói quen đưa tay ôm Sư Nam vào lòng.

Nhưng bàn tay anh chạm vào lại là làn da nóng bừng.

Quý Vãn Tu lập tức tỉnh táo hẳn. Anh ngồi bật dậy, cúi xuống nhìn thì thấy gương mặt Sư Nam nhắm nghiền, ửng đỏ một cách bất thường.

Anh vội đặt tay lên trán và cổ của Sư Nam, cảm nhận được nhiệt độ nóng đến mức đáng sợ.

"Nam Nam, Nam Nam!" Quý Vãn Tu vội vàng gọi cậu dậy, "Tỉnh dậy đi, em sốt rồi!"

Sư Nam mơ màng, mãi không mở được mắt, chỉ lẩm bẩm một tiếng "Lạnh quá....".

Quý Vãn Tu không dám chậm trễ một giây. Anh gọi ngay cho bác sĩ riêng của gia đình, giục họ đến nhanh nhất có thể. Sau đó, anh vội xuống bếp tìm thuốc hạ sốt, đồng thời nấu một bát mì nóng.

Sợ Sư Nam tỉnh dậy không thấy mình sẽ bất an, anh bê cả bếp từ lên phòng ngủ, vừa trông chừng Sư Nam vừa lo lắng nấu mì.

Mùi thơm của mì cuối cùng cũng đánh thức Sư Nam. Mắt cậu hơi sưng húp, cố gắng ngồi dậy nhìn Quý Vãn Tu, giọng khàn đặc nói: "Hình như em sốt rồi..."

Quý Vãn Tu vội vàng đến đẩy cậu nằm xuống lại, cố gắng kìm nén nỗi lo lắng, nói nhẹ nhàng: "Anh đã gọi bác sĩ rồi, đừng sợ, lát nữa sẽ khỏi thôi. Em ăn chút mì đi, rồi uống thuốc hạ sốt, ngủ một giấc là sẽ ổn." Anh cúi xuống, áp trán vào trán Sư Nam, thì thầm: "Bé cưng, đừng sợ."

Đêm qua Sư Nam bị lạnh cả đêm, lại mặc không đủ ấm, chắc chắn là bị cảm lạnh.

Sư Nam ăn được vài miếng mì đã không nuốt nổi nữa, Quý Vãn Tu lại dỗ dành cậu uống một viên thuốc hạ sốt.

Thuốc hạ sốt nhanh chóng phát huy tác dụng, Sư Nam toát mồ hôi, nhưng vẫn thấy lạnh.

Quý Vãn Tu ngồi bên cạnh ôm cậu vào lòng, làn da dưới bàn tay anh vẫn còn nóng ran, lại thêm mồ hôi nên càng nhớp nháp. Cả người Sư Nam run lên bần bật, răng va vào nhau lập cập.

Người cậu nóng đến mức đáng sợ, vậy mà cậu vẫn thấy lạnh.

Sư Nam rúc trong vòng tay Quý Vãn Tu, ngón tay không còn chút sức lực nào để bám lấy anh, chỉ có thể tựa trán vào vai anh.

"Vãn Tu..." Sư Nam nhắm chặt mắt, nước mắt lúc nào không hay đã lăn dài trên má, "Lạnh quá... em muốn thêm chăn."

Cậu đang mặc bộ đồ ngủ nhung san hô dày, lại được Quý Vãn Tu ôm chặt trong lòng, hai người còn đắp chung một chiếc chăn lông vũ dày cui, ngay cả giữa mùa đông, chừng ấy cũng đủ ấm rồi.

Nhưng cái lạnh do cơn sốt gây ra không thể bị đánh bại bởi bất kỳ chiếc chăn nào.

Sư Nam vẫn run rẩy, nước mắt cứ thế chảy dài trên mặt.

Cậu vốn rất hay khóc, Quý Vãn Tu thường trêu cậu, nói rằng nước mắt của cậu như có công tắc, muốn khóc thì khóc, muốn ngừng là ngừng.

Nhưng giờ phút này, cậu dựa vào ngực Quý Vãn Tu, im lặng rơi nước mắt. Ngoài cảm giác lạnh, cậu không nói được mình còn khó chịu ở chỗ nào nữa.

Quý Vãn Tu siết chặt vòng tay ôm, cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

"Sao vẫn chưa đến?" Vài phút sau, Quý Vãn Tu lại gọi cho bác sĩ riêng, "Tôi vừa cho em ấy uống thuốc hạ sốt rồi nhưng không có tác dụng... Em ấy cứ kêu lạnh, chắc là tối qua bị cảm gió... Tôi đã cho em ấy có ăn chút mì, không phải bụng rỗng."

Sáng sớm thế này mà không hiểu sao lại có nhiều xe chạy ngoài đường thế, bác sĩ bị kẹt xe giữa đường, vừa bất lực vừa lo lắng nói với Quý Vãn Tu: "Đường tắc nghẽn hết rồi, chắc còn phải tắc thêm mười phút nữa..."

Nghe vậy, Quý Vãn Tu lập tức nghĩ đến các tuyến đường khác, rồi quả quyết chỉ dẫn: "Anh đi đường khác đi!"

Bác sĩ khó xử nói: "Đường đó nhiều đèn đỏ lắm..."

"Không thì... thì..." Quý Vãn Tu ôm chặt Sư Nam, trong lòng rối bời, "Tóm lại tìm cách đến nhanh lên, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."

Anh vốn là người nóng tính, nhất là trong những chuyện liên quan đến Sư Nam. Nhưng lúc này, anh không còn chút sức lực nào để nổi giận hay trách móc, nói thêm một câu cũng thấy sốt ruột.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!