Chương 22: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Sư Nam vẫn còn mơ màng như ở trong sương mù.

Cậu không biết gì về chuyện xảy ra tối qua, thậm chí còn chẳng nhớ nổi Quý Vãn Tu đến từ lúc nào. Cậu bực bội đưa tay vò tóc, vô tình đánh thức người đang say ngủ bên cạnh.

Quý Vãn Tu ngáp một cái, ngồi dậy từ trên giường rồi cúi xuống xoa cằm Sư Nam lên.

"Dậy rồi à? Tối qua, có người chỉ mới một ly rượu vang đã chẳng biết trời trăng gì rồi."

Sư Nam dụi dụi vào anh như chú mèo nhỏ cọ vào chân chủ, lúng búng hỏi: "Thật hả anh?"

Quý Vãn Tu bật cười, đưa tay xoa rối mái tóc của cậu.

Hôm nay là thứ bảy, Sư Nam đã hẹn trước với Lộ Thất đi uống trà sữa, nên không ngủ nướng nữa, vội vàng dậy chuẩn bị.

Dạo này trời hơi ấm lên một chút, Sư Nam liền cởi bỏ chiếc áo khoác phao dày cộp và bắt đầu thử mấy bộ quần áo đẹp mắt.

Khi chuẩn bị ra ngoài, Quý Vãn Tu nhìn bộ đồ cậu đang mặc mà không khỏi chau mày, lộ rõ vẻ không hài lòng.

Sư Nam mặc một chiếc áo len màu trắng sữa rộng rãi, hai bên có họa tiết kiểu dây thừng chạy dọc, vạt áo được nhét lỏng vào chiếc váy, trông vừa tươi tắn vừa đáng yêu.

Chiếc váy cũng rất ngọt ngào, là kiểu váy ngắn caro màu xanh lá đậm, vừa không quá đơn điệu, mà cũng không bị lệch tông.

Bên dưới váy là một đôi tất giả chân da cực kỳ giống thật, giống đến mức Quý Vãn Tu phải sờ tận tay mới dám chắc Sư Nam thực sự đang mặc tất.

"..." Sư Nam bất lực nói, "Anh đừng có nhân cơ hội mà sờ mó lung tung."

"Ừm thì..." Quý Vãn Tu sờ mũi, tỏ vẻ bất đắc dĩ. "Anh chỉ lo em lạnh thôi mà..." Lạnh thì không thể nào lạnh được, Sư Nam đi một đôi giày boot cổ thấp màu đen, cùng màu với tất da chân, tạo hiệu ứng thị giác khiến đôi chân cậu càng thêm thon dài.

Nhìn thế nào cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, Quý Vãn Tu không nhịn được mà kéo nhẹ váy của cậu từ phía sau. Phải đến khi bị Sư Nam đấm cho một cú vào tay mới chịu thôi.

Trên đường đi, Sư Nam nhận được điện thoại từ Lộ Thất.

"Hả? Cậu đến rồi à?" Sư Nam nhăn mặt, "Đợi tớ một chút, đợi tớ một chút! Tớ đến ngay!"

Quán trà sữa đã gần như hoàn tất việc sửa sang, chỉ vài ngày nữa là có thể mở cửa lại. Trong thời gian đóng cửa, các nhân viên đã miệt mài nghiên cứu sản phẩm mới. Vì vậy, Sư Nam rủ Lộ Thất cùng đi thử đồ uống.

Lộ Thất đã đến quán, không biết nói gì đó qua điện thoại, Sư Nam vội vàng đáp: "Không được, không được, đợi tớ! Cậu không được uống trước đâu đấy!"

Cúp máy, Sư Nam sốt ruột dậm chân, tấm thảm trong xe bị cậu dẫm đến phát ra tiếng bịch bịch. "Nhanh lên, nhanh lên! Lộ Thất không đợi em, cậu ấy muốn uống trước rồi!"

"Chỉ là trà sữa thôi mà, uống trước uống sau thì có gì khác nhau." Quý Vãn Tu nói vậy nhưng vẫn nhấn ga mạnh hơn.

Đến nơi, Sư Nam vội vàng nhảy xuống xe.

"Lộ Thất! Lộ Thất! Cậu có lén uống trước không đấy?"

Lộ Thất bật cười, đưa cho cậu hai ly trà sữa:

Lộ Thất mỉm cười đưa hai ly trà sữa, "Tớ nào dám? Của cậu đây."

***

Lộ Thất dù sao cũng là người nổi tiếng, có chút giữ hình tượng, y tránh ánh mắt của hai nhân viên trong quán, ngồi xuống một góc khuất, cúi đầu hút trà sữa.

Còn Sư Nam thì nửa người dựa vào quầy thu ngân, hỏi han tình hình mấy ngày qua.

Thời gian trước bận quay phim, cậu không có thời gian quản lý quán, may mà có mấy nhân viên thay phiên nhau trông coi, cũng không có gì phải lo lắng nhiều.

Quý Vãn Tu ngồi vắt chéo chân ở một góc khác, lặng lẽ nhìn Sư Nam từ bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!