Sư Nam và Quý Vãn Tu đã quen biết nhau từ rất lâu. Khi còn nhỏ, họ sống trên cùng một tầng của một tòa nhà, một nhà ở bên trái thang máy, còn một nhà ở bên phải.
Sư Nam nhỏ tuổi hơn, khi còn ở mẫu giáo, cậu mũm mĩm, trắng trẻo, là một cục bông sữa rất đáng yêu.
Ba mẹ của Sư Nam đều là nhân viên văn phòng, ông bà thì sức khỏe không tốt, ba mẹ không yên tâm để hai người già đưa đón đứa trẻ mỗi ngày, chỉ có thể nhờ cô giáo ở trường trông giúp thêm một chút, đến khi tan làm mới đến đón Sư Nam về nhà.
Lúc này, Quý Vãn Tu đã học tiểu học.
Một tối nọ, mẹ của Sư Nam dẫn con trai ra ngoài, ngay cửa thang máy thì gặp mẹ con Quý Vãn Tu.
Những gia đình có trẻ nhỏ thường dễ dàng tìm được chủ đề chung, hai gia đình lại là hàng xóm, trong vài giây ngắn ngủi ở trong thang máy, hai bà mẹ đã bắt đầu nói chuyện phiếm.
Khi cả hai trở về nhà mình, mẹ của Sư Nam bảo con trai: "Nam Nam, chào tạm biệt với anh trai đi."
Sư Nam rất ngoan ngoãn: "Anh trai, tạm biệt."
"......" Quý Vãn Tu liếc nhìn cậu một cái, nhưng không đáp lại.
Anh chàng nghĩ, học sinh tiểu học không chơi với trẻ con đâu.
Mặc dù bị mẹ mắng là không tránh khỏi, nhưng điều đó cũng không đủ để lung lay lòng tự trọng của Quý Vãn Tu khi còn là một học sinh tiểu học.
Vài năm trôi qua, Sư Nam cũng vào tiểu học. Các em học sinh ở lớp thấp không bắt buộc phải mặc đồng phục, vì vậy Sư Nam vẫn mặc váy đi học mỗi ngày.
Quý Vãn Tu nhìn bộ đồng phục màu xanh của mình, cảm thấy càng nhìn càng thấy xấu. So sánh với chiếc váy cùng tông màu của Sư Nam, càng thêm ghét bộ đồng phục của mình.
Anh chàng lại càng cảm thấy không vui.
Sau đó, Sư Nam cũng đến tuổi phải mặc đồng phục. Lần này, Quý Vãn Tu không thể tìm ra lý do gì để phàn nàn.
Nhưng anh chàng vẫn không vui. Ở trường, Sư Nam không chủ động đến tìm cậu chơi.
Không tìm thì không tìm, Quý Vãn Tu nghĩ, sau này nếu bị mấy đứa con trai xấu xa bắt nạt thì đừng có đến tìm tôi giúp nhé.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Quý Vãn Tu vẫn thật sự lo lắng Sư Nam có thể bị mấy đứa con trai xấu xa bắt nạt. Những cô gái xinh đẹp trong lớp thường bị mấy đứa con trai trêu chọc, mà Sư Nam thì đẹp hơn nhiều so với các bạn nữ trong lớp.
Quý Vãn Tu vừa tức giận vừa lén lút quan sát, tìm hiểu xem có vụ bắt nạt nào xảy ra với lũ nhóc lớp một không.
Nhưng mà, còn chưa kịp tìm hiểu thêm thì Quý Vãn Tu và Sư Nam đã không còn là hàng xóm nữa. Gia đình của Quý Văn Tu phải chuyển nhà.
Cặp vợ chồng nhà họ Quý, phải nói là một cặp đôi rất đặc biệt.
Ba của Quý Vãn Tu ba mươi năm đều đi làm thuê cho người khác, đến khi bước vào tuổi ba mươi, bỗng dưng nổi hứng muốn khởi nghiệp.
Không ai tin tưởng vào quyết định của ông nếu khởi nghiệp dễ dàng như vậy thì cả Trung Quốc này đã đầy rẫy ông chủ lớn rồi.
Nhưng mẹ Quý là người rất yêu chồng. Chồng nói gì cũng đúng! Chồng muốn làm gì cũng được!
Bà không màng đến sự phản đối của mọi người, bán nhà, gom góp một khoản tiền khởi nghiệp, giao cho chồng để ông bắt đầu đi làm ăn.
Để tiết kiệm chi phí sinh hoạt hằng ngày, họ đã mua một căn nhà cũ xuống cấp để ở và chuyển ra khỏi căn nhà tiện nghi ban đầu.
Thế là, hai đứa trẻ chỉ có chút ít cơ hội gặp nhau vào ban ngày khi đi học.
Thời gian gặp gỡ ít đi, mối quan hệ cũng dần phai nhạt.
Một năm sau, Quý Vãn Tu tốt nghiệp tiểu học.
Từ đó về sau, hai đứa trẻ hoàn toàn mất liên lạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!