Chương 18: (Vô Đề)

Thực ra mà nói, Sư Nam rất chú tâm vào quán trà sữa của mình. Cậu âm thầm đi quan sát một số quán nước tương tự, ghi chép lại phong cách trang trí của họ, lại so sánh ưu nhược điểm về hương vị, rất nhanh đã đưa ra một số đề xuất điều chỉnh.

Vậy là Quý Vãn Tu lại giúp cậu liên hệ với một công ty thiết kế để tiến hành cải tạo và trang trí đơn giản cho quán trà sữa.

Trong thời gian sửa sang, ngày nào Sư Nam cũng chạy đến công trường để giám sát, tự làm mình bám đầy bụi bẩn.

Cậu bận t@m đến quán trà sữa của mình, thời gian ở bên Quý Vãn Tu đương nhiên ít đi.

Liên tục mấy ngày liền chẳng thấy bóng dáng cậu đâu, có khi Quý Vãn Tu tan làm sớm về nhà, mở tủ lạnh ra thì ngay cả một chút thức ăn thừa cũng không có.

Tối hôm nay, anh lại một mình lủi thủi nấu mì gói.

Khi đang chờ nước sôi, Quý Vãn Tu thầm nghĩ, đúng là tự mình đào hố chôn mình mà...

Vài giây sau, nước trong nồi bắt đầu sôi ùng ục, anh bỏ vắt mì vào rồi đập thêm một quả trứng vào giữa nồi.

Đúng lúc này, cửa chính bỗng nhiên mở ra.

Quý Vãn Tu vặn nhỏ lửa, đi ra xem thử.

"Nam Nam?" Anh lau tay vào tạp dề, hỏi, "Chiều nay em nói sẽ về muộn mà?"

Sư Nam mặt mày ủ rũ cởi mũ, phủi bụi trên đó, nói: "Bẩn quá, chỗ nào cũng toàn bụi, mũi em ngứa quá, nên về nhà trước."

Quý Vãn Tu bật cười, rút ra vài tờ khăn ướt giúp cậu lau mặt. "Cái mặt nhỏ này, bẩn thành mèo con rồi."

Sư Nam ngoan ngoãn nhắm mắt để anh lau.

Trong lúc nói chuyện, mì trong nồi cũng đã chín, kỳ lạ là, mì ăn liền loại đồ ăn luôn tỏa ra mùi hương hấp dẫn nhất.

Sư Nam hít hít mũi, nhìn về phía bếp.

"Mì... mì gói à..." Cậu lẩm bẩm.

Quý Vãn Tu, như thể không trêu cậu một ngày thì không chịu nổi. Anh làm ra vẻ mặt "tôi đáng thương nhưng tôi không nói, nhỏ giọng nói: "Ừ, anh tưởng em không về ăn tối, cũng không biết ăn gì nữa. Chỗ này hẻo lánh, gọi đồ ăn ngon giao tận nơi cũng chẳng dễ, nên anh đành tự nấu mì ăn cho đỡ đói."

"Em... em cũng muốn ăn!" Sư Nam chẳng thèm để ý đến màn diễn tội nghiệp của anh, chỉ chăm chú nhìn vào bếp, đôi mắt sáng rực. "Ngửi thơm quá đi! Có phải vị dưa cải chua không? Em muốn thêm hai quả trứng, với hai cái xúc xích nữa!"

Cuối cùng, Quý Vãn Tu bưng ra một tô mì lớn hơn cả khuôn mặt của Sư Nam, nói: "... Cho em đây, phiên bản đặc biệt : mì gói dưa cải chua với hai quả trứng và hai cái xúc xích!"

"Nóng quá, nóng quá!" Sư Nam vội vàng nhận lấy, chẳng kịp nói cảm ơn, liền húp một miếng. "Ngon quá, ngon quá!"

Quý Vãn Tu vừa tức vừa buồn cười. "Đồ cướp được từ miệng người khác đương nhiên là ngon rồi!"

"Vậy... vậy... vậy em chia cho anh một miếng." Sư Nam dùng đũa gắp một sợi mì – thật sự chỉ có một sợi – đưa cho Quý Vãn Tu, "Anh đừng có ngày nào cũng giận em mà!"

Quý Vãn Tu cũng không khách sáo, cúi đầu ngậm lấy sợi mì, sau đó quay người vào bếp, cam chịu nấu thêm một phần mì cho mình.

Vừa xé gói mì thứ hai thì đột nhiên, đèn bỗng nhiên tắt ngấm..... Mất điện rồi.

Sư Nam giật mình, bị sặc nước mì cay, ho liên tục.

Quý Vãn Tu vội vàng tắt bếp, mò mẫm ra ngoài giúp cậu vỗ lưng.

"Từ từ thôi, anh rót cho em cốc nước."

Anh dựa vào trí nhớ và thói quen mò mẫm cốc nước, lại vô tình chạm vào bình thủy tinh giữ nhiệt, bị bỏng đến hít vào một hơi.

"Vãn Tu! Khụ khụ khụ khụ" Sư Nam nghe thấy tiếng động, lo lắng gọi anh, nhưng cổ họng vẫn còn cay xè, vừa mở miệng đã ho không ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!