Chương 16: (Vô Đề)

Đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng Quý Vãn Tu không quên những lời Sư Nam nói trước đó.

Anh đã chọn ra vài địa điểm, đều là những khu phố thương mại đông đúc. Thực lòng mà nói, mở một quán đồ uống ở những nơi này rất khó kiếm lời. Nhưng điều đó không quan trọng, bởi mục đích chính chỉ là giúp Sư Nam có chút việc để làm. Có lời hay không cũng chẳng sao.

Cuối cùng, anh chọn ba nơi rồi để Sư Nam tự quyết định.

Buổi tối, Sư Nam vừa lau tóc vừa nghe Quý Vãn Tu phân tích ưu nhược điểm của từng địa điểm.

Cứ tưởng Sư Nam vẫn sẽ lười như mọi khi, nhưng không ngờ cậu lại thật sự suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em muốn ngày mai đến mấy chỗ đó xem thử, rồi quyết định sau."

Quý Vãn Tu hơi ngạc nhiên, "Được, hay là đợi cuối tuần, anh đi cùng em."

Sư Nam lại lắc đầu, "Em muốn tự mình quyết định."

Hiếm khi thấy Sư Nam như thế này. Quý Vãn Tu nhận lấy chiếc khăn tắm lớn trong tay cậu, nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài, nói: "Được, lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em. Ngày mai em tự đi xem thử, thích nơi nào thì chúng ta sẽ mở ở đó."

Sư Nam gật đầu: "Dạ, dạ."

***

Sáng chín giờ, con phố đi bộ sầm uất vừa mới tỉnh giấc khỏi sự tĩnh lặng của đêm. Một người đàn ông cao ráo đứng ngay trung tâm tòa nhà biểu tượng của thành phố, yên lặng chờ đợi.

Hắn mặc chiếc áo khoác dài vừa vặn qua đầu gối, khuôn mặt gầy gò, lạnh lùng, cả người toát ra khí chất hơi hướng "trung nhị".

Lúc này đã là 9 giờ 3 phút, Hắn lấy điện thoại ra nhắn cho Sư Nam: "Cậu trễ 3 phút rồi, không đến tớ đi đấy."

Sư Nam lập tức trả lời bằng một sticker "Đến ngay", hình người tí hon mọc cỏ trên đầu đang chạy thục mạng trên màn hình.

Đến 9 giờ 6 phút, Sư Nam cuối cùng cũng xuất hiện.

Cậu mặc áo khoác đen, bên trong là áo len đỏ, cổ còn đeo sợi dây chuyền mặt tuần lộc.

Cậu chạy đến trước mặt người đàn ông: "Lâu rồi không gặp, Nhạn Thanh!"

"Cậu trễ 6 phút 17 giây." Nhạn Thanh đáp.

"..." Sư Nam bĩu môi, cúi đầu nhìn , bắt đầu chê bai cách ăn mặc của Nhạn Thanh, "Trời lạnh thế này mà cậu còn lộ mắt cá chân?"

Cậu đưa tay chỉ vào chiếc quần lửng của Nhạn Thanh, "Tạo nghiệp quá!"

Nhạn Thanh nhíu mày: "Thế còn cậu? Ăn mặc như chuẩn bị kéo xe trượt tuyết vậy."

Bộ áo len đỏ cùng váy dài màu nâu, lại thêm chiếc dây chuyền tuần lộc của Sư Nam: "???"

Nhạn Thanh là bạn cùng phòng đại học của Sư Nam.

Trường của họ, phần lớn sinh viên đều là con nhà giàu, trong một phòng ký túc xá 6 người, người thật sự ở thường xuyên chỉ có 3. Đến học kỳ hai năm nhất, chỉ còn lại hai người, chính là Sư Nam và Nhạn Thanh.

Vừa hay lại còn là giường tầng trên dưới.

Nhạn Thanh ít nói, cứ tưởng ít đi một người bạn cùng phòng thì ngày tháng sẽ yên tĩnh hơn, nào ngờ đó lại chính là khởi đầu của cơn ác mộng.

Sư Nam ngủ trên tầng trên, mỗi ngày trèo lên trèo xuống vụng về, không biết bao nhiêu lần làm đổ đồ đạc của Nhạn Thanh đặt trên bàn học.

Nhạn Thanh: Nhịn.

Nhạn Thanh thích sạch sẽ, thường xuyên tốt bụng giúp Sư Nam dọn quần áo, nhưng cũng hay bị người ta hiểu lầm là tên bi3n thái trộm váy của con gái.

Nhạn Thanh: ... Nhịn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!