Ban đầu, Quý Vãn Tu cứ tưởng Sư Nam chỉ nói đùa, nhưng khi thực sự đặt chân đến Cáp Nhĩ Tân, anh mới phát hiện ra rằng, Sư Nam thực sự chẳng nhớ anh chút nào.
Không phải là cậu lạnh nhạt, vì những lúc cần nũng nịu thì vẫn nũng nịu, vẻ ngoài ngọt ngào ngoan ngoãn chẳng khác gì trước đây. Vấn đề ở chỗ, dù anh có ở bên cạnh hay không, cậu ấy vẫn y như vậy.
Lần đầu tiên trong đời, Quý Vãn Tu cảm thấy thất bại.
Anh hỏi thư ký của mình: "Cậu nói xem... tôi có một người bạn, anh ta và vợ đã kết hôn được vài năm, tình cảm rất tốt, nhưng... vợ anh ta hình như, chính là..."
Quý Vãn Tu không biết nên diễn đạt thế nào, đành lấy ví dụ: "Ví dụ nhé, có một thời gian bạn tôi không ở nhà, mà vợ anh ta cũng chẳng tỏ ra khác biệt gì. Bạn tôi cảm thấy... kỳ kỳ. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Lúc này trong đầu thư ký chỉ hiện lên meme kinh điển: Người bạn mà anh nói có phải chính là anh không vậy. jpg
Nhưng đương nhiên cậu ta không dám nói thẳng, chỉ có thể vòng vo để giúp sếp giữ thể diện. "Vợ sếp... à không, ý tôi là, vợ của bạn ngài có lẽ là người khá độc lập? Hoặc... đã quen với công việc bận rộn của ngài... à nhầm, của bạn ngài rồi?"
Quý Vãn Tu nghe vậy liền bất bình: "Nhưng tôi đâu có bận lắm, năm nay chỉ đi công tác đúng một lần này thôi."
Thư ký vội vàng sửa chữa: "Là bạn ngài! Bạn ngài!"
"... À, đúng rồi, bạn tôi, sao hả?!"
Thư ký khổ sở, không dám phản bác: "Không, không có gì..."
Cuối cùng, cậu ta nói một câu: "Chuyện giữa vợ chồng với nhau, người ngoài làm sao mà nói rõ được? Cũng nên thẳng thắn trò chuyện với nhau. Dù tình cảm có tốt đến đâu, ai mà chẳng cần một chút thời gian và không gian riêng. Ngài thấy có đúng không, Quý tổng?"
Quý Vãn Tu, đầu óc vốn thẳng tuột, nói chuyện cũng không biết vòng vo tam quốc, nhưng cứ hễ đụng đến Sư Nam là lại hay ngốc nghếch.
Lời của thư ký đã làm anh tỉnh ngộ. Đúng rồi, mình suy nghĩ linh tinh làm gì? Chẳng phải mới nói với Sư Nam không lâu trước đây rằng có gì thì cứ thẳng thắn chia sẻ hay sao?
Quý Vãn Tu xoa xoa tay, liếc nhìn thư ký: "Được rồi, đi tìm phòng nhân sự tăng lương đi."
Thư ký lập tức nịnh nọt: "Cảm ơn sếp! Chúc bạn của sếp và vợ của bạn sếp mãi mãi hạnh phúc!"
Quý Vãn Tu đắc ý hừ một tiếng.
***
"Anh hỏi hôm nay à? Hôm nay em không ra ngoài." Sư Nam dựng điện thoại lên một bên, chăm chú chỉnh sửa video trên máy tính. "Hôm nay em quay một video, giờ đang chỉnh sửa!"
Nói xong, cậu chuyển camera điện thoại sang chế độ phía sau, cho Quý Vãn Tu xem màn hình máy tính: "Hôm nay em quay cả bộ sưu tập son mới! Chắc chắn là người đầu tiên đăng lên mạng, hehe!"
Cậu lại chuyển camera về trước, dí sát vào môi mình để Quý Vãn Tu nhìn thấy: "Đến mức môi em bị nứt hết rồi này."
Quý Vãn Tu nhìn thấy liền nhíu mày: "Quay qua loa một chút là được rồi, cần gì phải làm đến mức này? Anh nhớ em có son dưỡng phục hồi mà, hình như ở tầng hai. Em đi tìm xem."
"Đồ đạc nhiều quá, em tìm không thấy." Vừa nói cậu vừa li3m chỗ da môi bị nứt, thản nhiên nói: "Không sao đâu, ngủ một giấc mai là khỏi thôi."
"Haizz..." Quý Vãn Tu thở dài, giọng nhẹ nhàng trách móc: "Anh mới đi có mấy ngày, em xem em kìa, chẳng khiến anh yên tâm chút nào."
Sư Nam rụt cổ cười: "Chỉ là nứt môi thôi mà, có nghiêm trọng đâu."
"Chẳng phải tại em... Lúc anh đi công tác, em vui vẻ như vậy, anh còn tưởng em có thể tự chăm sóc bản thân." Quý Vãn Tu lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ không vui.
Sư Nam chỉnh sửa xong video, tắt máy tính để tập trung trò chuyện với anh. Cậu chống cằm bằng cả hai tay, cười rạng rỡ như một bông hoa: "Vãn Tu, hôm nay em có chút xíu nhớ anh đó."
"Chút xíu là bao nhiêu?"
Sư Nam giơ hai ngón tay, tạo khoảng cách khoảng một centimet: "Khoảng chừng này."
"Chỉ có từng này thôi á?" Quý Vãn Tu nhướn mày, cũng đưa tay ra, so khoảng cách chừng một tấc: "Ít nhất cũng phải chừng này chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!