Sau khi thức dậy và vệ sinh cá nhân, Sư Nam tâm trạng rất tốt gọi điện cho dì Trương, nói rằng hôm nay mình không ăn cơm ở nhà, để dì không cần đến.
Cúp máy xong, cậu hào hứng ra siêu thị mua đồ nấu ăn.
Các cô bán rau trong khu rau củ của siêu thị đều nhận ra cậu, nhiệt tình chỉ cho cậu mấy loại rau tươi vừa mới được đưa đến.
Sư Nam chọn vài món rồi đi tính tiền, sau đó về nhà bắt đầu nấu nướng.
Mấy tiếng sau, cậu bắt xe đến công ty của Quý Vãn Tu.
Cuối năm trời lạnh, Sư Nam mặc một chiếc áo phao màu xanh đậm, mũ, khăn quàng cổ, găng tay, khẩu trang đều đầy đủ.
Cậu đứng ở quầy lễ tân tầng một, tháo chiếc mũ lông cáo ra, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu bị tĩnh điện dựng ngược lên.
"Tân Tân, Quý tổng có ở đây không?" Sư Nam mỉm cười hỏi.
Cô nhân viên lễ tân tên là Tân Hâm, tuổi tác xấp xỉ Sư Nam, hai người thường hay cùng nhau thảo luận về những bộ quần áo đẹp nhất của mùa mới.
Tân Hâm có ấn tượng rất tốt về bà chủ này. Cô đứng dậy, nhìn hộp cơm nhỏ trong tay cậu, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ: "Đến tìm ông chủ ăn cơm trưa à?"
Sư Nam gật đầu.
"Ông chủ có lẽ còn đang họp, để tôi giúp cậu hỏi thử nhé!"
Tân Hâm nhấc ống nghe lên định bấm số, nhưng Sư Nam vội vàng giữ tay cô lại: "Không cần đâu, tôi đợi ở phòng tiếp khách bên cạnh cũng được. Đừng nói cho anh ấy biết nhé!"
"Ồ—" Tân Hâm kéo dài giọng đầy ẩn ý, "Muốn tạo bất ngờ à?"
Sư Nam ngượng ngùng sờ mặt, không nói gì.
Tân Hâm lướt tay trên máy tính vài cái, nói: "Xong rồi, tôi mở khóa phòng tiếp khách bên cạnh phòng sếp cho cậu, vào đó đi."
Sư Nam lấy một hộp kẹo nhỏ trong túi ra đưa cho cô: "Cảm ơn, mời cô ăn kẹo!"
Sau đó, cậu xách hộp cơm nhỏ, lẻn vào phòng tiếp khách.
Sáng hôm nay, Quý Vãn Tu triệu tập tất cả những người phụ trách công ty con đến trụ sở chính họp.
Cuối năm rồi, cũng là lúc kiểm tra hiệu quả kinh doanh.
Tình hình năm nay nhìn chung rất khả quan, chỉ có một công ty con không đạt mục tiêu lợi nhuận đề ra từ đầu năm, nhưng cũng không chênh lệch nhiều, chỉ thiếu vài chục nghìn.
Công ty kiếm được tiền, tâm trạng Quý Vãn Tu cũng tốt hơn. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày hiếm khi xuất hiện một chút ý cười.
Lúc tan họp đã là giữa trưa.
Tập đoàn họp thường sẽ chuẩn bị đồ ăn, Quý Vãn Tu nói với mọi người: "Vẫn như trước đây, mọi người xuống nhà ăn ăn trưa rồi hãy về nhé. Năm nay sắp kết thúc rồi, năm sau thành tích của công ty vẫn phải nhờ vào mọi người."
Nói xong, anh đứng dậy về văn phòng của mình. Điện thoại cá nhân để ở văn phòng, cả buổi sáng không liên lạc với Sư Nam, nhớ cậu quá đi.
Có người đuổi theo ra, vội vàng gọi anh lại, "Quý Tổng, Quý Tổng!"
Quý Vãn Tu tưởng là gọi anh đi ăn cơm, lớn tiếng nói một câu: "Mọi người cứ đi đi, tôi lát nữa sẽ tới."
Nhưng người kia không có ý đó. Anh ta chạy nhanh thêm vài bước, đến bên Quý Vãn Tu, thần thần bí bí đưa cho anh một cái túi, nói: "Vòng tay của Cartier, mượn hoa hiến Phật, tặng bà chủ."
Quý Vãn Tu nghi hoặc nhìn anh ta, không nhận.
"Tặng cái này để làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!