"Lạnh!" Quý Vãn Tu hít một hơi, giữ chặt tay Sư Nam đang áp lên lưng mình, nói: "Đã bảo em mặc áo đàng hoàng rồi mới được ra ngoài, cứ không nghe, xem em lạnh kìa."
Sư Nam cãi lại: "Nhưng em không thấy lạnh mà."
Quý Vãn Tu dùng giọng điệu của người già: "Đến khi em thấy lạnh thì đã cảm mất rồi."
Anh kéo tay Sư Nam từ lưng xuống, dùng hai tay bao lấy, mu bàn tay lạnh ngắt nhanh chóng được hơi ấm làm cho ấm lên.
Sư Nam lại đưa chân chen vào giữa cẳng chân của Quý Vãn Tu, nói lí nhí: "Chân em cũng lạnh."
Quý Vãn Tu liếc cậu một cái: "Thế trách ai? Quần cũng không mặc, tất cũng không đi, em không lạnh thì ai lạnh?"
Dưới lớp chăn, bàn chân của Sư Nam đạp lên cẳng chân Quý Vãn Tu, hai bàn chân đều dán chặt vào người anh.
"Túi sưởi bằng da người thật là tiện dụng." Sư Nam thoải mái nói.
Quý Vãn Tu bất lực thở dài một hơi, kéo chăn trùm kín hai người.
Anh vừa mới tỉnh ngủ, lúc này chẳng còn chút buồn ngủ nào, Sư Nam cũng không phải là người sẽ ngủ vào ban ngày. Hai người trùm chăn, nói chuyện luyên thuyên.
Bỗng nhiên, Sư Nam nhớ ra lý do ban đầu gây ra vở kịch vừa rồi, liền với tay lấy điện thoại trên đầu giường, đưa cho Quý Vãn Tu xem nội dung từ tài khoản có tên "Con ruột thất lạc 18 năm của nhà họ Quý".
Lúc này, Sư Nam hoàn toàn không ngờ được rằng, hiệu ứng lan truyền từ quảng cáo trang sức xa xỉ kia lại lớn đến mức này. Cậu vừa trả lời vài bình luận trên Weibo, chưa đầy nửa tiếng, cư dân mạng đã lục tung tất cả những quảng cáo mà cậu đã từng đóng trong những năm qua, thậm chí còn đào bới cả danh tính người chồng của cậu.
Cậu chỉ có ý định đưa điện thoại cho Quý Vãn Tu để chia sẻ một tài khoản thú vị, nhưng không ngờ anh mới nhìn vài dòng đã không nhịn được mà méo miệng: "Cái quái gì đây?" Quý Vãn Tu vừa tức vừa buồn cười, "Người này rảnh rỗi quá nhỉ?"
"Hả?" Sư Nam khó hiểu, cầm lại điện thoại lướt thử—
Không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, chủ tài khoản "Con ruột thất lạc" kia đã đăng đến mười mấy bài Weibo.
"Mất vợ, mất cả ba."
"Ai ngờ được, chồng của vợ tôi hóa ra là ba tôi."
"Không muốn sống nữa, từng yêu thế giới này."
Đủ loại dòng trạng thái, phần lớn đều xoay quanh việc nhân vật chính trong hôn lễ bí mật của nhà họ Quý gần đây hóa ra chính là Sư Nam.
Dù là một người thích diễn như Sư Nam, giờ phút này trước mặt người dùng mạng này cũng chỉ có thể cúi đầu bái phục.
Cậu ngây ngốc, nửa ngày không biết phải nói gì.
Tay vô thức kéo xuống, lại thấy thêm hai bài viết mới:
"Thôi vậy, chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Còn tôi, chỉ có thể làm một chú chó cô đơn."
"Vợ vẫn là vợ, mà vợ lại chẳng phải là vợ."
Quý Vãn Tu không thể nhịn được nữa, giật lấy điện thoại gõ chữ lia lịa.
May mắn là trước khi kịp nhấn gửi, Sư Nam đã chặn lại.
"Đây là tài khoản của em," Sư Nam nghiêm túc nói, "Anh muốn chửi người thì dùng tài khoản của anh mà chửi, đừng có kéo em vào."
Quý Vãn Tu bất lực, đành lặng lẽ xóa dòng chữ "Cậu bị bệnh à" vừa gõ, rồi cả hai nhìn nhau, cuối cùng quay mặt đi, cười phá lên.
Vốn dĩ, Quý Vãn Tu không muốn can thiệp vào công việc của Sư Nam. Nhà họ Quý cũng không phải công ty chuyên xử lý truyền thông. Mặc dù ngay khi sự việc bùng nổ, họ đã bắt đầu hành động, nhưng vẫn hơi muộn, tin tức về việc hai người là vợ chồng đã lan rộng.
Quý Vãn Tu chẳng bận tâm chuyện này, anh chọc chọc Sư Nam, hỏi: "Nam Nam, em nghĩ chuyện này có cần xử lý không? Anh đi bàn với Stella thử nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!