Buổi tối, tại một câu lạc bộ tư nhân sang trọng ở thành phố X.
Quý Vãn Tu mở nút áo sơ mi trên cùng, anh chống tay lên trán, ngồi giữa một chiếc ghế sofa mà thất thần.
Hôm nay là tiệc tất niên của công ty, sau khi kết thúc buổi tiệc, cả nhóm lại đòi kéo nhau muốn đi uống rượu. Là ông chủ, Quý Vãn Tu tất nhiên là không thể trốn tránh.
Anh đã uống quá nhiều rượu vào tối nay, giờ đây bị cơn đau đầu hành hạ nhưng anh vẫn phải cố giữ vẻ tỉnh táo.
Đúng lúc này, từ trong bóng tối bước ra một người đẹp chân dài.
Cô mặc một chiếc váy đỏ, nhưng đôi chân lại đi một đôi giày bệt sáng màu hoàn toàn không ăn nhập với trang phục.
Cô đi đến ngồi bên cạnh Quý Vãn Tu, thậm chí cứ nhất quyết phải chen chúc với anh trên ghế sofa.
Sau đó, cô đưa ly rượu trong tay cho Quý Vãn Tu.
"Quý Tổng, uống rượu nào!"
Giọng cô thấp, hơi khàn, mang chút âm thanh nhẹ nhàng đầy mời gọi.
Quý Vãn Tu liếc mắt nhìn, nhưng không nhận ly rượu trong tay cô gái.
"Không uống, anh uống nhiều rồi."
Cô phồng miệng, cằm nhô lên tạo thành một gò má dễ thương. Cô cố gắng nhét chiếc ly vào tay Quý Vãn Tu.
"Quý Tổng thật quá đáng, người khác mời anh uống rượu thì anh vui vẻ uống, còn em mời anh uống rượu thì anh lại không thèm để ý đến."
Quý Vãn Tu cảm thấy đau đầu như búa bổ. Anh liếc mắt nhìn thấy nhân viên xung quanh đều im lặng, vẻ mặt làm như không quan tâm, nhưng thực chất ai nấy đều lắng tai nghe ngóng động tĩnh phía anh.
Anh nghiến răng : "Em rốt cuộc muốn gì?"
Cô gái khẽ cười khúc khích, nâng ly rượu lên chạm môi, khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Rượu đọng lại nơi khóe môi, dưới ánh đèn màu lấp lánh, nó ánh lên một vẻ đẹp rực rỡ.
"Anh dữ dằn quá đi à!" Cô làm bộ đáng thương, nói với vẻ oan ức: "Ở nhà cũng đối xử với vợ như vậy sao?"
"Câm miệng đi!" Quý Vãn Tu tức giận quát, "Mẹ nó, em không phải là..."
Nhận ra đôi tai của đám nhân viên xung quanh như dựng đứng lên để nghe ngóng, Quý Vãn Tu kịp thời ngậm miệng, chỉ kịp quẳng lại câu "Mọi người cứ tiếp tục uống, tôi thanh toán," rồi nắm lấy cổ tay cô gái, vội vã rời đi.
Hầm để xe dưới tầng hầm không một bóng người, yên tĩnh và lạnh lẽo. Người bị kéo đi phía sau khẽ cười, cuối cùng không còn cố gắng giả vờ nữa: "Quý Tổng, Quý Tổng, anh đi nhanh quá đi!"
Giọng nói trầm ấm và quyến rũ, hóa ra là một người đàn ông.
Quý Vãn Tu quay đầu nhìn người phía sau, ánh mắt dừng lại trên hai sợi dây mảnh mai trên vai cậu, cơn giận lại bùng lên: "Sư Nam! Em mặc cái váy quái quỷ gì thế này! Sao lại hở hang thế này!"
Sư Nam không phục, cãi lại: "Hở chỗ nào? Chẳng phải rất bình thường sao? Anh thật cổ hủ."
Quý Vãn Tu chẳng thèm tranh cãi , kéo tay Sư Nam nhét cậu vào ghế sau xe, rồi đóng sầm cửa lại một cách dứt khoát.
Chiếc xe SUV đột ngột chịu sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành, liền lắc lư lên xuống vài cái, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt đầy mờ ám.
Quý Vãn Tu vội vã cởi vài nút áo sơ mi của mình, chiếc nút ở ngực bị bật ra, rơi xuống dưới thảm trải sàn xe một cách không tiếng động.
Chiếc áo sơ mi bị ném thẳng vào đầu Sư Nam. Cậu chưa kịp giơ tay gỡ áo xuống, Quý Vãn đã dùng áo quấn cậu lại.
Thẳng tay bọc kín Sư Nam thành một cái bánh chưng.
Sư Nam bị trói đến nỗi cánh tay không nhấc lên được, bực bội càu nhàu: "Anh đang làm cái trò gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!