Chương 26: Mất mát – hồi 10.2: *giải cứu*

Chúng tôi cất túi cung và bước trên hàng lang cửa chính, 2 bên tường và vách kính đã được bố trí những chậu cây cảnh để tạo điểm nhấn cho không gian thêm xanh, vẻ âm u bị loại bỏ nhường chỗ cho những sứ giả thiên nhiên. Xen kẽ với 2 chậu cây dọc theo trục chính công trình là 1 hàng ghế đẩu nhỏ, chỗ thường ngày dừng chân ngồi nghỉ của bất kỳ ai hoặc là nơi vui đùa của lũ trẻ con, trên tường chi chít những nét vẽ nguệch ngoạc về Người Dơi, Người Nhện, Siêu Nhân thậm chí có cả Thủy Thủ Mặt Trăng.

Thằng Việt chống tay ra vẻ khệnh khạng tới gần hàng ghế có 3 đứa trẻ con đang nghịch ngợm.

– Vẽ bậy này..

Nó cốc đầu bọn chúng, đứa nào đứa nấy ngoái lại nhìn với 1 vẻ mặt mừng rỡ..

– Anh Việt!

– Pằng.. pằng..

Nó rút súng chĩa về lũ trẻ con dọa dẫm, nhưng chúng chẳng có vẻ gì là sợ hãi mà còn đưa tay giả làm súng bắn trả!!

– Ngoan nào!!

Nó cất súng trở lại, ân cần xoa đầu bọn trẻ

– Lần tới phải vẽ anh và chị Thu đây cùng chú Long, chú Trung lên tường đó!!

– Vâng ạ!!

Cả lũ đồng thanh và quấn quýt quanh Việt. Bộ quân phục lính bộ binh làm nó trông nam tính hẳn.

– Chú Trung thì đúng rồi, nhưng tại sao lại là chú Long?? – tôi thắc mắc

– Ông tướng ạ, ông xem lại ông đi, 1 tháng không thèm cắt tóc cạo râu, chỉ quanh quẩn ở khán đài từ sáng đến tối. Gọi là ông còn được nữa là… – Việt mắng nhiếc

– Đúng rồi, trông em giống ông cụ non lắm..

Cả 3 phá lên cười, lũ trẻ con thấy vậy cũng đồng loạt cười theo. Đã lâu tôi chẳng màng đến việc soi gương nên không biết bộ dạng mình giờ đây ra sao, cũng có nghe mấy lần nhắc nhở nhưng không để tâm. Phần tóc mái phía trước và sau gáy quá dài, để đỡ mất thời gian nên tôi hất ra sau và lấy chun buộc lại, râu quanh mồm và cằm mọc dày hẳn lên.

– Được rồi, để khi nào rảnh…

– Cái cụm từ "khi nào rảnh" còn xa lắm…

Việt nói xong chia cho lũ trẻ 1 gói m&m. Chúng hân hoan và vui sướng đón nhận..

– Những cái đó vẫn còn trong balo cơ à?? – tôi hỏi

– Đó là cái cuối cùng rồi anh à..

Thu nhìn tôi trìu mến rồi đến chơi với bọn trẻ..

– Nhiều khi anh cũng định góp ý.. Đôi khi cũng cần 1 chút thay đổi em nhé.

Anh Trung quay sang khẽ nói với tôi, nhìn anh vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn mái tóc rẽ ngôi bồng bềnh, quanh mồm râu đã được cạo nhẵn nhụi trắng xóa.

– Ta đi thôi mọi người!

– Chúc đồng chí quyết thắng trở về!!

Bọn trẻ vội vàng đứng nghiêm chào và đồng thanh hô to.

Chẳng biết chúng đã bị tiêm nhiễm vào đầu những gì mà đứa nào đứa nấy cứ ra dáng 1 người lính chiến. Chúng đứng dàn hàng và đưa mắt nhìn tất cả, Việt cảm thấy đắc chí lập tức giơ tay chào lại, ngay sau đó là anh Trung rồi đến Thu…

– Thôi..

Tôi xua tay, chúng tức thì giận dỗi giãy đành đạch như những con cá mắc cạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!