Chúng tôi đi men theo hành lang theo sau cô phụ trách, mọi người trông có vẻ ủ rũ. Qua ô kính, bức tường chốt chặn bên ngoài không khi nào vắng bóng các chiến sĩ.
Tất cả được dẫn lên tầng 2 qua những bậc thang trông thật cũ kỹ, chiếu nghỉ đã bị lõm 1 mảng to chỉ còn vụn bê tông, cô phụ trách không ngừng nhắc nhở mọi người đi đứng cẩn thận, 1 số khác vội vàng tìm cách bám vào lan can để tránh xô ngã.
Trong không gian tối tăm, chẳng có gì hơn tiếng bước chân của nhóm người đang tìm kiếm sự tồn tại trước thực tế nghiệt ngã…
Đoàn người chợt dừng lại.
– Chúng ta đã đến rồi thưa các vị!
Cô dứt lời rồi đẩy cửa bước vào, mọi người nhanh chóng theo sau. Trước mắt tôi là 1 nhà thi đấu, vẫn còn 3 cửa dẫn vào được sắp xếp đối diện và bên cạnh, từng tấm bảng khẩu hiệu, băng rôn nhàu nhĩ gắn trên khán đài chưa kịp gỡ bỏ. Chúng tôi dĩ nhiên không phải là những người duy nhất, trên sân đấu la liệt đồ đạc, chăn đệm của những người tới trước, có lẽ phải gần trăm người, họ xếp chỗ theo hàng quy định nhưng vật dụng lại để lộn xộn, bừa bãi không khác gì bệnh viện dã chiến.
Đa phần đều đang ngủ chỉ có độc 1 ánh đèn từ trên trần chiếu xuống, 1 số khác còn thức ngoái cổ nhìn chúng tôi với ánh mắt lạ lẫm rồi tiếp tục quay trở lại công việc riêng.
– Xin hãy thông cảm cho chúng tôi, cấp trên đã làm tất cả những gì có thể. Các vị hãy mau chọn chỗ nằm và nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe cũng như tinh thần! Chúc các vị ngủ ngon.
Dứt lời cô quay ra bỏ lại đoàn người trong ngơ ngác..
– Nhanh nào!
Việt kéo Thu đi ra sân đấu, ai cũng nhanh chóng ổn định chỗ nằm. Phải loay hoay mãi chúng tôi mới lấy được 1 phần ngay sát chân khán đài..
– Anh Trung này, anh có thể ra chỗ kia với chúng em không? – tôi hỏi 1 cách tha thiết
– 2 người kia đều là bạn của chú sao??
– Vâng anh
– Ta đi nào..
– Anh này là… – Thu ngơ ngác hỏi
– Anh mới quen trên xe đó – Tôi trả lời
– Chào em gái, chào cả cậu thanh niên bên cạnh nhé.
Anh tươi cười rồi cũng nhanh chóng ngồi xuống chỗ cả bọn
– Chào anh – cả Thu và Việt đều tỏ ra lịch sự
– Đều là bạn của Long nhỉ??
– Vâng anh
– Vậy gia đình mấy đứa đâu rồi??
– Em và em gái Thu đây đang tìm cách gặp lại gia đình, còn Long…
Tôi chạm nhẹ vào vai nó khiến nó dừng lại, anh nhanh chóng hiểu ý
– Anh rất tiếc cho các em, đặc biệt là Long..
– Vậy còn anh?? – tôi hỏi
– À, một câu chuyện dài, khi nào có dịp anh sẽ kể. Mà mấy đứa có thấy ngứa ngáy không?
– Cũng phải gần 1 tuần rồi chúng em chưa tắm – Việt nói
– Mọi thứ đúng là đã thay đổi 1 cách đáng sợ. Có lẽ họ sẽ có cách giúp chúng ta. Đi nào các em..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!