Xe đang chạy trên con đường Lê Đức Thọ quen thuộc. Phía đằng xa hàng trăm tín hiệu nhấp nháy không ngừng trong đêm tối. Người đàn ông ngồi bên cạnh đã khoác lên mình chiếc áo da màu nâu và đội mũ trở lại. Anh ta tay vẫn nắm chắc túi đen không rời, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Tôi quay xuống nhìn 2 anh em Việt…
– Chẳng phải là đường dẫn vào sân vận động Quốc Gia Mỹ Đình sao??
– Đúng vậy! – Việt trả lời
– Hồi chiều họ có nhắc đến khu cách ly, có lẽ là nơi này 2 anh à..
Thu xen vào, trên tay cầm tờ giấy ướt lau mặt. Mùi lô hội thơm nức mũi nhanh chóng khiến tôi tỉnh táo đầu óc.
Những đứa trẻ đã bắt đầu thức dậy, chúng cựa quậy khiến người bố phải đứng lên nhường phần chỗ của mình, 2 cô gái ngồi trước vội vã kiểm tra lại vật dụng tư nhân. Tiếng tụng kinh đã tắt chỉ còn 1 bà già 2 tay chắp vào, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Chợt xe chuyển bánh lăn qua vòng xuyến. Bên tay phải là trung tâm đào tạo vận động viên cấp cao nằm ẩn mình trong màn đêm lạnh lẽo. Thật khó để diễn tả 1 trung tâm đạt chuẩn quốc gia giờ chỉ còn là 1 công trình bỏ hoang.
Người đàn ông bên cạnh tôi quay sang nhìn với ánh mắt đượm buồn.
– Nơi này đã từng có rất nhiều kỷ niệm.. – anh mở lời
– Với anh??
– Đúng vậy…
– Em tên Long, còn anh?? – tôi bắt đầu hỏi chuyện
– Trung.
Anh ta nói với 1 chất giọng nhẹ nhàng.
– Yêu cầu mọi người ổn định chỗ ngồi. Đoàn xe đang dần tiến về khu cách ly!
Tiếng chiến sĩ cảnh sát nói vọng trên xe. Chúng tôi lại 1 lần nữa hồi hộp.…
Xe bây giờ đã di chuyển trên phố Lê Quang Đạo. 1 bãi sân tập rộng lớn ngay sát con đường, từng hàng cỏ đã mọc lên um tùm lay động trong đêm. Qua ánh đèn heo hắt, trông chúng thật nhợt nhạt và thiếu sức sống, ủ rũ phất phơ nghiêng mình theo sự chuyển động của không khí. Bãi sân rộng đến nỗi tôi có thể nhìn xa hơn nhưng 1 bức tường mang tên bóng tối đã cản trở.
– Bụp!!!
Đột nhiên 2 con xác sống không biết từ đâu đập ruỳnh ruỳnh vào thành xe làm mọi người hoảng sợ.
Anh Trung lập tức đứng phắt dậy nắm cái túi đen to đùng định kéo khóa ra.
– Xe gặp nguy hiểm, xe gặp nguy hiểm! Yêu cầu chi viện, yêu cầu chi viện!!!
Người chiến sĩ lái xe đã nhanh chóng liên lạc qua bộ đàm kêu gọi sự trợ giúp! Chúng tôi chợt thấy ánh sáng chớp lên và sau đó là tiếng súng nổ. Tất cả vẫn chưa hết bàng hoàng, 1 vài người run rẩy quay trở lại chỗ ngồi, anh Trung bây giờ mới ngồi phục xuống an tâm..
Việt và Thu có vẻ đã quá quen với trò chơi giật mình, trông 2 anh em nó vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, đặc biệt là Việt..
Bây giờ thì cả đoàn đột nhiên dừng lại…
– Mọi người chú ý, mọi người chú ý!! Đã đến Khu cách ly, hãy nhanh chóng sửa soạn đồ đạc và nghiêm túc chấp hành theo sự chỉ dẫn!!
Tất cả nhìn về phía trước, có ánh đèn rải rác bên trong. Họ đã xây dựng lên những bức tường cao khoảng 6m như vành đai bao bọc xung quanh lối vào khu cách ly, trên các bức tường đều có 2 đến 3 người lính tay lăm lăm súng đi lại, họ lắp đặt cả đèn pha công suất lớn chiếu xuống tỏa sáng con đường dẫn vào. Cứ khoảng 10m chiều dài tường lại xen kẽ ở giữa 1 lô cốt cao 8m, bên trong bố trí các xạ thủ không ngừng quan sát mọi phía.
Cánh cổng chốt chặn bất ngờ mở ra!! Sát ngay cạnh là 2 lô cốt cao sừng sững có 3 chiến sĩ đang đứng nghiêm chào! 2 chiếc bọc thép dẫn đoàn nối đuôi nhau di chuyển vào trong và tản ra. Tiếp đến là xe của chúng tôi.
Công tác diễn ra rất khẩn trương, lại xuất hiện thêm 2 chiến sĩ cảnh sát mặc áo phản quang giơ tay ra hiệu cho đoàn xe đi chậm lại. Lần này thì tôi thật sự bị choáng ngợp trước 1 không gian rộng lớn mênh mông phía trước sân vận động, 2 hàng cột đèn cao thế dọc con đường xe chạy tỏa sáng xung quanh lối vào. Chưa hết, Quảng Trường Mỹ Đình – nơi thường ngày là chỗ để dạo chơi, vãn cảnh hay thả diều – giờ kín đặc các loại phương tiện, khí tài quân sự, 2 chiếc máy bay trực thăng vận tải chiến đấu UH-1 Huey chiều dài 17m với kíp lái 1 đến 4 người đậu song song sát ngay trước mặt. Phía sau là hơn 10 xe tăng, thiết giáp, bọc thép chống đạn các loại cực kỳ hiện đại…Tất cả đều có lực lượng tinh nhuệ đứng bảo vệ.
Trung tâm chính – sân vận động Quốc Gia Mỹ Đình – hiện lên như 1 ngọn núi hùng vĩ ẩn trong màn đêm. Cửa chính đã thấp thoáng trong tầm mắt, hành lang 2 bên không bật điện mà chỉ có ánh sáng từ cột đèn cao thế chiếu xuyên qua vách kính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!