– Ding.. dong.. ding…dong
Tôi giật mình thức giấc, ra là tiếng đồng hồ treo tường. Bên ngoài bầu trời 1 màu sáng trưng.
9 giờ 15 phút…
Vẫn là chiếc tủ sách, bàn trang điểm cùng với TV treo trên tường vây quanh tôi, tất cả đều gây cảm giác o ép, gò bó trong không gian ngột ngạt bí bách, chẳng lẽ cứ phải tự nhốt mình trong phòng như thế mãi sao? Tôi tự hỏi bản thân hy vọng tìm được câu trả lời.
Từng bước chân lững thững bước vào nhà vệ sinh trả lời cuộc gọi của mẹ thiên nhiên, nói hẳn ra là tôi đi đái. Dẫu biết sự thật ngoài kia có quá đỗi khủng khiếp nhưng không vì thế mà thay đổi thói quen trong 1 sớm 1 chiều được, mà làm sao chúng ta có thể từ bỏ nếp sống thường ngày khi mọi thứ đã bám sâu vào trí óc. Giải quyết xong, tiến tới bàn trang điểm của người vợ, tôi lục hết các ngăn kéo cố gắng tìm cuộn giấy ướt mà con gái thường dùng để tẩy trang nhằm lau qua mặt mũi, toàn là vòng tay, hoa tai mạ vàng rồi tới vòng cổ bằng pha lê, cẩm thạch, không biết có phải đồ giả không nhưng xem ra đôi vợ chồng này cũng thuộc tuýp người có điều kiện.
Chỉ tiếc rằng trong thời đại này chúng lại trở nên vô giá trị hơn bao giờ hết.
Cuối cùng thì tôi cũng thấy 1 túi giấy nằm lọt thỏm trong góc tủ. Đắp chiếc khăn ướt lên mặt, tôi hít 1 hơi thật sâu để cả mùi thơm ngấm vào cơ thể sau những ngày dài chỉ biết ăn bụi đường và nếm vị tử thi. 1 cảm giác sảng khoái, dễ chịu, tôi cảm thấy khỏe khoắn hơn phần nào.
Nếu không có sự việc này xảy ra thì có lẽ tôi đang đi học hoặc là dạo phố, sẽ chẳng phải nếm trải cảm giác cô đơn tủi thân lúc này. Tôi lục lọi tất cả đồ đạc trong căn phòng, trên cả giá sách, thậm chí là cả chiếc giường ngủ chỉ mong tìm thấy 1 chiếc đồng hồ đeo tay, có nó để giúp tôi cảm thấy mình không mất đi khái niệm về thời gian.
Tìm kiếm 1 hồi trong vô vọng, tôi bỏ ra ngoài định xuống tầng dưới thì chợt thấy 1 chiếc thang nhỏ bên cạnh nối lên tầng mái. Tôi bắc thang lững thững trèo lên, mặt đất dưới chân gồ ghề nứt kẽ thành từng đường chỉ bủa vây ra mọi phía. Theo thời gian, bên dưới hình thành những đám đất do sự chuyển động của không khí mang đến, tất cả đều là nhân tố thuận lợi dẫn đến sự hình thành và phát triển của những đám rêu xanh um tùm, mùi rêu phong gợi nhắc tôi về những tàn tích cổ xưa.
Bước lên đám rêu xanh đang nhỏ nước, cảm giác như bắt đầu tiến vào 1 khu vườn sinh thái hoang sơ với những đền thờ cổ đại khuất xa tầm mắt, đối lập với 1 cuộc sống xã hội hiện đại hoặc chí ít đã từng là như vậy. Mọi thứ thật giống như 1 vòng tròn, hiện đại rồi lại trở về với hoang sơ; những đống tàn tích, rồi những thứ này lại chờ đợi các yếu tố cần thiết để chuyển mình đến hiện tại, nó cứ như 1 vòng lặp không có khởi đầu, và vì không có khởi đầu nên sẽ chẳng bao giờ tìm ra điểm kết thúc.
Thành phố Hà Nội bây giờ thật im ắng, không còn tiếng xe cộ ồn ào qua lại, tiếng cười nói mà mỗi sớm mai thức dậy tôi đều cảm nhận được, nó chỉ đơn giản là đang nằm im, hoang tàn, không 1 âm thanh hay 1 tiếng động phát ra. Nhìn về xa, tôi thấy từng đợt lũ người chết đi lại vật vờ đầy nguy hiểm. Ở trên này không cao nhưng cũng có thể nhìn thấy 1 góc phố phường, các ngôi nhà cao tầng, khách sạn từng là địa điểm hoành tráng để check in hay chỉ đơn giản là gặp gỡ bạn bè của những cư dân hiện đại đã nghiêng mình trống rỗng, lớp kính cường lực bên ngoài phản chiếu không gian bên trong tối sâu vô tận. Thật chẳng dám nhận mình có còn là 1 công dân của đế chế hiện đại không nữa khi mà mọi thứ đang hiện ra 1 cách quá đỗi tương phản.
Mọi thứ đúng như là đã chết đi vậy!
Và trên nền dừng lại của sự sống, 1 tòa tháp cao ngất đã sập xuống! Trông Keangnam bây giờ thật giống với 1 đống núi phế liệu, nó đã đổ sập cùng với thân máy bay bị vùi nát bên trong, 1 trung tâm thương mại lớn vào bậc nhất thành phố giờ chỉ còn lại những bãi chiến trường đen xì rác thải, những xác chết nằm chồng chất bốc mùi đầy hôi thối thu hút lũ ruội nhặng, lũ kền kền thay nhau đục khoét mọi thứ trên tử thi và thi thoảng ré lên từng tiếng gọi bầy.
Cây cối đổ rạp, khô héo, cháy thui như vừa phải hứng chịu cơn giận dữ của loài người, các cao ốc, chung cứ chỉ còn cách dựa vào nhau để đứng vững 1 cách yếu ớt và có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
Tôi nheo mắt nhìn đống đổ nát trong lòng lại nghĩ ngợi mông lung, sau khi tỉnh dậy mọi thứ đã quá khác so với những gì trước kia. Tôi cố gắng quan sát tìm kiếm những ai còn sống sót nhưng chỉ có lũ người chết là lọt vào tầm mắt. Quá chán nản, tôi trèo xuống không quên ngắt 1 đám rêu xanh.
Trên bàn ăn, lại là quyển nhật ký đó cùng với balo. Tôi bèn xếp lại xấp ảnh 1 cách ngay ngắn, kẹp chúng trở lại quyển nhật ký. Xong xuôi cho đám rêu vào 1 chiếc bát nhỏ, đổ lên chúng 1 ít nước đẩy ra giữa bàn, hy vọng cái mùi ngai ngái có thể át đi mùi yên lặng của căn phòng.
Đặt lưng vào ghế, nhai nốt mấy miếng bánh bỏ dở và ngắm nhìn mọi thứ, những đồ vật phụ bếp, những chiếc đèn, và 1 vài bức tranh treo tường theo phong cách Italia đầu thế kỉ 18.
– Cứu.. cứu tôi với..
1 tiếng la lên thất thanh khiến tối giật bắn mình, giọng của 1 người phụ nữ không xa đây.
Tôi vội vàng chạy lên cầu thang, phi ngay ra ban công hy vọng có thể giúp đỡ.
– Tôi thấy cô rồi, lại đây mau!!!!
Tôi hét lên, với tay xuống, trước mắt 2 con xác sống đang bám sát, vẻ mắt cô cực kỳ hoảng loạn, tôi không ngừng thúc giục.
– Nhanh nào, nhanh nào!!!
Những bước chạy luống cuống đến chậm chạp, nếu không nhanh chóng cô sẽ mất mạng, gấp rút tôi bê nguyên chậu hoa trang trí bên cạnh ném xuống vỡ toang. Lũ người chết chúi húi, bất ngờ, cô hiểu ý cố gắng tăng tốc. Đặt 1 chân lên chiếc SH, cô đột nhiên ngã đập mặt xuống đất! Mô hồi trên mặt tôi bắt đầu tiết ra, căng thẳng tột độ.
– Cố lên, nhanh nào nhanh nào!!! – tôi thục dục không ngừng với tay xuống
Cô vội vã đứng dậy, bám vào yên xe đứng lên, lũ xác sống chỉ còn cách 5 bước chân.
– Được rồi!
Tôi nắm chặt tay cô ta qua lớp vải băng bó chằng chịt những vết trầy xước, nín thở dồn sức kéo cô lên, 1 tay cô bám vào thành ban công nhanh chóng trèo vào.
– Ổn rồi!
Vừa kịp lúc cô trèo lên cũng là lúc chúng xông đến với khuôn mặt kinh tởm, tôi thở phào nhẹ nhõm, còn cô vẫn nằm lăn ra đất không nói lên lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!