Nháy mắt mà ngày đại hôn đã đến.
Công chúa Thành Bình đội mũ phượng, khoác phượng bào và trùm khăn đỏ được cung nữ dìu vào kiệu hoa.
Hơn mười dặm hồng trang, dàn xe ngựa đỏ ngay ngắn trật tự đưa công chúa Thành Bình ra khỏi cung, dạo quanh kinh thành một vòng, ven đường đứng đầy bá tánh đến xem náo nhiệt.
Mỗi khi xe ngựa đi qua chỗ nào thì binh lính sẽ đốt pháo tại chỗ đấy.
Triệu Hòa Thanh ngồi ở trong xe lại bị xóc nảy đến mức choáng váng.
Nàng vén một nửa góc khăn lên, nói với cung nữ đang đi theo ngoài cửa sổ: "Có thể dừng lại một chút được không?
"Ta bị say xe… Tất nhiên là cung nữ sẽ từ chối rồi:"Không được đâu công chúa, xe ngựa không thể dừng lại."
Triệu Hòa Thanh yếu ớt đành bất lực trước hoàn cảnh này.
Đồ trang sức quá nặng, nàng lại không thể dựa vào thành xe để nghỉ ngơi nên đành phải thôi.
Lúc công chúa Thành Bình xuất giá, thiên tử và dân cùng chung vui.
Vì sao người dân rất vui mừng ấy hả? Vì Triệu Văn Trác miễn thuế lương thực năm nay chứ sao.
***
Sau khi đi xong một vòng quanh thành, xe liền chạy tới phủ tướng quân.
Những người trong phủ tướng quân chờ họ đã lâu.
Triệu Hòa Thanh cảm nhận được cung nữ kéo màn xe ra, rồi đưa tay vào. Nàng đặt tay lên mu bàn tay của cung nữ, sau đó được dắt từng bước xuống xe ngựa.
Sau khi đôi giày thêu giẫm lên bậc gỗ lim, chân Triệu Hòa Thanh vững vàng chạm đất.
Triệu Hòa Thanh đi vài bước rồi dừng lại, một đôi tay trắng nõn nắm lấy tay nàng. Bàn tay ấy rất lạnh và to, nàng còn cảm nhận được vết chai thật dày trong gan bàn tay.
Đây là tay của tướng quân.
Hạ Thầm nhẹ nhàng dẫn nàng qua cổng, rồi dẫn nàng vào phủ tướng quân.
Giờ khắc này, cảm xúc trong lòng Triệu Hòa Thanh vô cùng lẫn lộn. Nàng cứ tưởng rằng người luyện võ đều thô tục, thô lỗ và tàn bạo.
Vì hắn không thể cưới được người mình yêu nên nàng còn tưởng hắn sẽ làm ra hành động gì đó mạo phạm đến mình…
Không ngờ là do nàng kiến thức hạn hẹp.
Sau khi bái thiên địa, Triệu Hòa Thanh được cung nữ đưa vào "Động phòng."
Ban đêm rất yên tĩnh, nàng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên ngoài cả.
Mà nàng không nghe thấy cũng là điều dĩ nhiên. Bữa tiệc này không có khách khứa, không có bạn bè thân thiết, cũng không có yến tiệc, nàng thậm chí còn không thể chờ đến lúc tướng quân lấy khăn trùm đầu xuống.
Khi Triệu Hòa Thanh ngồi tới mức buồn ngủ, cung nữ tới bẩm báo với nàng rằng vì tình hình biên cương không ổn định nên tướng quân vừa bái thiên địa xong liền cưỡi ngựa quay lại đó, nhưng người cũng đã dặn trước cung nữ phải hầu hạ nàng đàng hoàng.
Triệu Hòa Thanh nghe xong liền ngẩn ra, rồi nói: "Đã biết.
"Cung nữ không đoán ra được tâm trạng của nàng. Qua thật lâu nàng mới tự mình vén khăn trùm đầu. Nét mặt nàng vẫn bình thường, cũng không có mất mát hay ấm ức gì cả. Triệu Hòa Thanh vốn không phải là người quá để tâm đến mọi thứ. Huống hồ, đây cũng là chuyện mà nàng phải tiếp nhận. Nàng sờ chiếc khăn trùm đầu trong tay, âm thầm tiếc thay cho bộ váy này. *** Vài ngày sau khi thành hôn, Triệu Hòa Thanh bị Triệu Văn Trác gọi tiến cung."Đại tướng quân thật là lỗ mãng! Ngay ngày thành hôn lại trở về biên cương, đúng là không để muội muội tốt của trẫm vào mắt mà, thật không biết lý lẽ!" Triệu Văn Trác thay nàng "Tức giận
", nói xong câu đó còn lén lút nhìn Triệu Hòa Thanh, thấy nàng không phản ứng, lại tiếp tục trách cứ tướng quân. Sau khi trách cứ xong lại tiếc cho Triệu Hòa Thanh, nói rằng nếu sớm biết như vậy thì hắn ta đã không để Triệu Hòa Thanh lấy tướng quân. … Triệu Văn Trác nói đến mức nước miếng đều cạn sạch mới dừng lại. Triệu Hòa Thanh đưa cho hắn ta một tách trà, thản nhiên nói:"Hoàng huynh giữ gìn long thể, đã vậy rồi mà còn tiếp tục truy cứu thì sẽ rất nhàm chán."
Triệu Văn Trác bị một câu này chặn họng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!