Chương 4: (Vô Đề)

Hôn lễ của công chúa Thành Bình và Đại tướng quân đã được chuẩn bị gần xong, đồng thời còn được công bố khắp cả trong và ngoài thành.

Trong cung của công chúa Thành Bình, cuối cùng cung nữ cũng sửa soạn xong của hồi môn, áo cưới và trâm cài.

Lúc này, Triệu Hòa Thanh đang đứng nhìn váy cưới của mình.

Váy cưới rất đẹp, tay áo còn viền tơ vàng. Triệu Hòa Thanh duỗi tay vuốt ve hoa văn trên áo cưới, âm thầm cảm khái: Thật ra thì xuất giá cũng khá tốt đấy chứ.

Đây cũng nhờ ơn hôm qua đám cung nữ đã tẩy não nàng.

Họ nói với nàng rằng phủ tướng quân ở ngoài cung, mà ở bên ngoài tốt hơn trong cung nhiều lắm. Ở ngoài có phố xá sầm uất, lại nhiều món ngon mà trong cung không có.

Cứ mỗi dịp lễ tết thì chợ đêm đều sẽ hết sức náo nhiệt, đồng thời cũng có các loại hoa đèn du thuyền…

Sau khi Triệu Hòa Thanh nghe cung nữ miêu tả thì bỗng trở nên khao khát cuộc sống bên ngoài cung.

Đến bữa tối, Triệu Hòa Thanh chỉ ăn một chút rồi ra đi dạo để tiêu thực.

Sau lần đưa của hồi môn của mình cho Ngọc phi khiến nàng ấy bị Triệu Văn Trác phạt cấm túc, Triệu Hòa Thanh vẫn cảm thấy áy náy, cứ muốn tìm Ngọc phi xin lỗi.

Nhưng Ngọc phi không ra được, Triệu Hòa Thanh lại không vào được, chỉ có thể chờ nàng ấy ra ngoài mới xin lỗi được.

Liệu nàng có thể đợi được đến lúc nàng ấy ra ngoài không?

Dù sao thì vài ngày nữa Triệu Hòa Thanh phải xuất giá rồi.

Ôi, nàng phải tìm cách xin lỗi thôi.

Vì không có nhiều mây nên bầu trời đêm nay rất đẹp.

Triệu Hòa Thanh cảm thấy dẫn một đám cung nữ để tiêu thực không được tốt lắm nên để các nàng trở về. Dù sao thì nàng cũng tự đi được, trời lại tối mịt nên chắc sẽ không gặp phải người nào đâu.

Nhưng… Đây chỉ là suy nghĩ của Triệu Hòa Thanh.

Cung nữ rời đi chưa được bao lâu, nàng liền đi lang thang khắp nơi, sau cùng còn bị lạc đường…

Đúng vậy! Không nhầm đâu, nàng đã bị lạc đường!

Trong cung lớn quá đi mà!!!

Triệu Hòa Thanh cảm thấy mình đã đi rất lâu rồi nhưng vẫn không thể ra khỏi khu rừng rậm này.

Sao trong cung lại có rừng rậm ấy hả?

Triệu Hòa Thanh nghĩ đây là "Khu rừng rậm", chứ thực ra khu vực này chỉ có vài cái cây cao lớn mà thôi.

Vì thị lực của Triệu Hòa Thanh không tốt, lại thêm cầm đèn lồng có ánh lửa chập chờn, nên nhìn không rõ lắm.

Nàng hối hận rồi… Lẽ ra không nên bảo cung nữ về.

Đêm tối lẻ loi càng lộ vẻ rét lạnh, khiến nàng rùng mình vài lần.

Những chiếc lá gần đó đung đưa theo gió bị ánh trăng chiếu xuống mặt đất, giống như động lại không động càng làm người ta hoảng sợ.

Triệu Hòa Thanh dần trốn đến dưới một gốc cây, cố gắng ôm lấy mình.

A di đà phật, a di đà phật, tín đồ nguyện táng gia bại sản, xin người đừng để yêu ma quỷ quái đến quấn con!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!