Chương 13: (Vô Đề)

Vì cả Hạ Thầm và cẩm y vệ đều không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về vụ án xác cháy, nên nó đã trở thành án treo.

Tất nhiên là không ít người trong triều cũng quay sang khiển trách người của Cẩm Y Vệ là đồ vô dụng.

Dương Âu – người đứng đầu Cẩm Y Vệ lại quở trách bọn Tiêu Khải, khiến cho hắn ta vô cùng khó chịu, sau đó bỏ tiền ra bao toàn bộ trà lâu.

Lúc Triệu Hòa Thanh và Hạ Thầm đến, bên trong cũng chỉ có một mình Tiêu Khải ngồi ở giữa trà lâu.

Tuy nàng nói với tên tiểu nhị đang ngăn họ lại rằng: "Bọn ta quen biết nhau

"nhưng vẫn không được cho vào. Hạ Thầm định dùng cách đơn giản là bao hết cả quán với giá cao hơn thì lại bị Triệu Hòa Thanh vội vàng ngăn cản. Triệu Hòa Thanh: Dù nhiều tiền cũng không được tiêu xài phung phí như vậy. Đôi bên giằng co trong chốc lát, Tiêu Khải ngồi bên trong nhìn thấy Triệu Hòa Thanh kiên trì muốn vào bên trong xem hí kịch liền bảo tiểu nhị cho họ vào. Hắn ta vốn chỉ định để Triệu Hòa Thanh vào, ai dè Hạ Thầm cũng đi sát phía sau. Triệu Hòa Thanh nhìn một lát, rồi nhẹ giọng hỏi:"Tiêu đại nhân bị sao vậy?

"Tiêu Khải mấp máy môi nhưng không nói. Hạ Thầm bình tĩnh nói:"Chắc là vì bị xử phạt ấy mà.Tiêu Khải:… Ai mượn ngươi nói."

Nàng thuận miệng an ủi hắn ta một chút, sau đó liền nghiêm túc xem hí kịch.

Hai diễn viên trên đài chĩa kiếm vào nhau, sau khi màn kịch kết thúc thì cả hai lần lượt ngã xuống.

Gần đây, tinh thần của Triệu Hòa Thanh không được tốt lắm. Tiểu thuyết thì đọc dở dang, cả ngày đều mơ mơ màng màng lại hay bị mệt mỏi rã rời và thường xuyên tỉnh giấc vì ác mộng.

Vì Hạ Thầm thấy trạng thái của nàng không ổn nên đã dẫn nàng ra ngoài đi dạo.

Triệu Văn Trác hạ lệnh: Vì Đại tướng quân hiếm khi hồi kinh, nên muốn để hắn an tâm nghỉ ngơi ở kinh thành cho nguôi ngoai nỗi nhớ nhà.

Nói cách khác, bây giờ Hạ Thầm đang bị giam lỏng ở kinh thành.

Vì trước mắt hắn chưa thể trở lại biên cương, nên đã sai người chạy qua chạy lại để biết được tình hình ở biên cương.

Sau khi vở kịch kết thúc, Triệu Hòa Thanh và Hạ Thầm tạm biệt Tiêu Khải.

Họ lại đi dạo quanh phố xá một lần. Trước khi Hạ Thầm hồi kinh, nàng đã từng dạo qua mấy chỗ này nên không thích thú lắm, thậm chí còn không thèm liếc nhìn những cửa hàng bán tiểu thuyết.

Hạ Thầm: Nàng ấy bị bệnh thật rồi.

Triệu Hòa Thanh uể oải ỉu xìu bước đi trong vô thức hoàn toàn không biết Hạ Thầm vốn ở bên cạnh nàng đã không thấy đâu.

Dù đường phố rộng rãi nhưng luôn có một số người thích ngang ngược độc chiếm vậy đấy, ví dụ như xe của một vị công tử đang chạy lung tung, khiến người đi đường phải vội vàng tránh ra.

"Ôi, tiểu vương gia này đúng là một tên khốn kiếp mà!"

"Đâu chỉ khốn kiếp, mà gã chính là đại ma vương đấy!"

"…"

Một người phụ nhân thấy Triệu Hòa Thanh còn ở trên đường, bèn vội vàng hét lên: "Cô nương đằng kia ơi…

"Người phụ nhân khác cũng hét lên:"Cô nương!

Cô nương! Mau tránh ra!"

Triệu Hòa Thanh đang lạc vào cõi thần tiên không nghe thấy họ đang nói gì cả.

Vì xe ngựa sắp đụng trúng nàng, nên ngoại trừ la hét thì người dân không làm gì được nữa, cũng không dám xả thân cứu, đành trơ mắt nhìn cô nương này chết dưới móng ngựa.

Ấy vậy mà cảnh tượng bọn họ nghĩ đã không xảy ra.

Hạ Thầm không biết từ đâu lao ra, liều mạng lao tới cứu Triệu Hòa Thanh. Nàng bị người chạm vào mới kịp phản ứng, con ngựa cũng bị hắn làm cho giật mình, hai vó ngựa hất lên khiến xe ngựa cũng lắc lư theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!