Chương 1: (Vô Đề)

Triệu Nhuế đã đọc cuốn tiểu thuyết cổ đại mượn từ một người bạn suốt đêm. 

Dù cuốn tiểu thuyết này có kết thúc HE nhưng cô lại khóc hết nước mắt vì nó!

"Không thể nào, kết cục này rất tốt mà! Tớ đã chọn truyện có kết cục tốt đẹp cho cậu xem đấy, có chút ngược mà cậu cũng không chịu được sao. Mặc dù giữa nam nữ chính hơi ngược nhưng cũng không đến mức làm cậu khóc cả đêm chứ!

"Người bạn ở đầu dây bên kia điện thoại nói liên miên không ngừng. Triệu Nhuế khóc đến mức khàn cả giọng, cô rót một ly nước rồi nói:"Đúng vậy nhưng mà… Nam nữ phụ khiến người đọc day dứt quá!

Tớ khóc vì hai người họ đấy!"

"Haizz… Kết cục của hai người này đúng là…"

Triệu Nhuế tiếp tục nói: "Tớ nhớ gần đây trào lưu xuyên sách gì đó đang thịnh hành thì phải? Nếu tớ xuyên sách… Không đúng, nếu tớ xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, thì tớ nhất định phải thay đổi số phận của nam nữ phụ, không thì số phận của họ sẽ bi thảm lắm."

Cô bạn ở đầu dây bên kia khẩy khẩy móng tay: "Cậu đừng có mơ mộng nữa, cả đêm không ngủ rồi đấy, mau đi nghỉ ngơi đi."

"Không được, tớ vẫn còn đang chìm đắm trong cuốn truyện ấy." Triệu Nhuế vừa thay quần áo vừa nói: "Đợi tớ một lát, giờ tớ đi trả truyện cho cậu đây."

"Được rồi, cậu đi đường cẩn thận nhé."

Cô bạn nghe vậy thì không ép Triệu Nhuế nữa, thuận miệng đồng ý.

10 giờ sáng, Triệu Nhuế ra khỏi nhà.

Cô chờ xe buýt đến mất hết kiên nhẫn liền định tự mình đi bộ qua đó, thật ra thì… Đoạn đường cũng không dài, chỉ tốn khoảng nửa tiếng mà thôi.

Bình thường thời gian này là lúc ít xe cộ qua lại nhưng hôm nay là cuối tuần, rất nhiều người ra ngoài chơi nên cũng khá đông xe.

Đáng lẽ Triệu Nhếu sẽ cảm thấy thoải mái khi ánh nắng chiếu lên mặt, nhưng bởi vì thiếu ngủ lại không ăn bữa sáng, nên ánh mặt trời như một chùm kim đâm trên mặt cô.

Khó chịu quá.

Đèn giao thông phía trước bị nắng rọi trở nên mơ hồ, ô tô xung quanh như dừng lại, âm thanh bên tai cũng nhỏ dần, Triệu Nhuế mơ màng tiến lên một bước.

Khi cô tiến về phía trước, ô tô xung quanh bỗng dưng khởi động máy và bóp còi inh ỏi. Ấy vậy mà trong tiềm thức của cô lại cảm thấy âm thanh này không mấy đột ngột.

Những âm thanh đó cứ như vọng lại từ xa, lại như phát ra từ nơi đây, dù sao thì đều rất ồn ào.

Mắt Triệu Nhuế dần mờ đi, cơn hoa mắt chóng mặt dần kéo đến.

Lúc cô định tranh luận với người tài xế vô đạo đức này thì lại thấy bản thân trở nên gần với đám mây hơn, sau đó bay đến một độ cao nào đó hệt như những vật rơi tự do.

Cơ thể cô rơi xuống nhanh chóng, bên tai như có thấy tiếng gì đó vỡ nát, cuối cùng lại chìm vào hôn mê…

"Nửa tiếng trước, tại cột đèn giao thông ở ngã tư đường Minh Nguyệt đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Người chết là Triệu Nhuế, nhân viên của công ty XX…

"*** Triệu Nhuế dần tỉnh lại trên chiếc giường êm ái. Những đồ vật tinh xảo, đẹp đẽ được đặt xung quanh, mùi thơm của bàn ghế trầm hương tràn ngập khắp căn phòng và cả cơn gió nhẹ luồn qua khe cửa khép hờ khiến giấy Tuyên Thành trên án thư thổi xào xạc. Tuy đầu Triệu Nhuế vẫn còn choáng váng, nhưng những câu hỏi như"Đây là đâu?", "Sao ta lại ở đây?" cứ liên tiếp xuất hiện. Sau khi suy nghĩ thì cô lại cảm thấy mình nên ở chỗ này!

Cảm giác này thật sự rất lạ.

Những thứ trong phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, đến cả dáng vẻ của mình cũng vậy.

Triệu Nhuế đứng dậy, đi đến trước gương đồng rồi chạm vào khuôn mặt của mình.

Cảm giác kỳ quái này khiến cô cảm thấy rất bất an.

Cô cứ cảm thấy mình vốn nên ở nơi này, lại cũng tựa như không.

Bởi vì Triệu Nhuế hoàn toàn không có ký ức gì với nơi này, thậm chí còn không biết mình là ai hay tên gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!