Hôm sau đến lớp, Vũ Anh đã vô tình dọa Anh Đào một phen.
Anh Đào trợn mắt: "Vũ Anh, cậu sao thế? Sao hai mắt thâm quầng như con gấu trúc thế kia?"
Vũ Anh thì mệt mỏi tựa cằm vào bàn:
"Đêm qua tớ mất ngủ..."
"Thế đã hết ốm chưa?"Anh Đào tỏ ra quan tâm cô bạn, lấy tay sờ sờ trán cô
"Nè! Trán cậu vẫn còn nóng lắm! Hay là nghỉ sáng nay đi, tớ bảo thầy cô cho!"
"Thực ra, chuyện này không quan trọng..."
"Còn chuyện gì quan trọng hơn sao?"
"Phải. Hôm qua, tớ bị tấn công bởi một kẻ lạ mặt
"Vũ Anh kể lại đầu đuôi sự tình cho bạn mình nghe. Anh Đào chăm chú nghe, Dư Tú không biết từ đâu xuất hiện:"Thiệt hả?"
Vũ Anh: "Ừ"
"Dư Tú! Ra đây anh dặn cái này!
"Hội trưởng Nam Tú bỗng xuất hiện khiến cho hội nữ sinh của lớp lại xôn xao. Kể từ sau khi biết Dư Tú là em trai Nam Tú, cả lớp vô thức đối xử với Dư Tú tốt hơn sau ấn tượng xấu ngày trước chơi khăm thầy Cảnh Sinh. Nhưng Dư Tú lại không muốn. Cậu muốn mọi người nhìn nhận mình là Nam Dư Tú, là chính cậu, chứ không phải là em trai Minh Nam Tú:"Thật là..." Cậu bĩu môi lẩm bẩm, rồi lại giận dỗi nói "Có việc gì chứ?
"Khi hai anh em nói chuyện xong cũng là lúc thầy Cảnh Sinh bước vào lớp. Môn"Tiếng Nhật cơ bản
"ngày hôm nay học đã sang bài thứ ba. Trên bảng, thầy Cảnh Sinh say mê giảng bài, dưới lớp, các cô gái cứ tủm tỉm ngắm từng động thái của thầy. Anh Đào quay qua quay lại, thì thầm với Vũ Anh:"Mấy cô bạn này mê trai thật đấy, đến thầy giáo của mình cũng không tha..."
Vũ Anh cong mắt gượng cười: "Cậu may mắn đấy, Sử Kiêu của cậu càng ít bị chú ý đi, cậu càng có cơ hội theo đuổi cậu ta còn gì?"
Anh Đào:
"Ừ nhỉ? Cậu nói chuẩn đấy! Tại sao tớ không nghĩ ra nhỉ?" Đến lượt Anh Đào tủm tỉm, nhưng lại là vì nhìn ngắm Sử Kiêu.
Ôi trời, Cậu cũng có lúc mê trai mà bỏ rơi tớ mà... Vũ Anh mặt đầy hắc tuyến buồn tủi thầm nghĩ.
Khi Dư Tú quay lại, cậu chọn chỗ ngồi cạnh Vũ Anh.
"Này anh Nam Tú hẹn cậu chút nữa ở cổng trường đó!" Dư Tú giơ tay thì thầm với Vũ Anh.
"Có chuyện gì không?"
"Hừm, tớ cũng không biết!" Dư Tú tỉnh bơ.
Cảm giác này là thế nào? Chắc chắn có chuyện gì đó...
***************
Tuy đã sang thu, ánh nắng chiều tà cuối hạ vẫn gay gắt phủ xuống vạn vật như ban phát những tia sáng cuối cùng trước khi bị màn đêm nuốt chửng. Lớp Vũ Anh hôm nay có tiết tự học chiều, tan học xong cô đi cùng nhóm Sử Kiêu ra khỏi lớp.
Anh Đào liền thực hiện chiến thuật "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén
"nên tranh thủ bám theo Sử Kiêu mọi lúc, mọi nơi. Dư Tú thấy thế cũng bám theo Anh Đào, rồi hạnh họe với Sử Kiêu. Khi bóng ba người ồn ào khuất dần trong nắng chiều thì bóng dáng Nam Tú cũng xuất hiện."Đợi anh có lâu không?" Nam Tú cười thân thiện.
"Không... không ạ, vậy anh hẹn em ở đây vì chuyện gì?" Vũ Anh e ngại nhìn quanh, những anh chị khối trên hình như đang chỉ chỉ chỏ chỏ tò mò nhìn hội trưởng và cô.
"Về cùng anh nhé? Anh sẽ đưa em về!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!