Chương 50: Ngoại truyện (2)

Tobirama sau khi giáp mặt với Madara và Izuna, rồi lại chứng kiến Kat bị bắt đi ngay trước mắt. Anh hận không thể ngay lập tức đuổi theo chúng cướp lại cô về, chỉ vì trận đấu với tên Madara này vẫn tiếp diễn. 

Sau một hồi...

"Thả Kat ra!" Tobirama gằn giọng với tên con trai cả của trưởng tộc nhà Uchiha.

"Ngươi biết thừa là ta sẽ không làm thế rồi mà!" Madara nhếch mép. Hắn bất ngờ nhảy lên một cành cây, là bản thể thật, rồi dùng thuật thế thân với bản thể đang mang Vũ Anh đi, sau đó phân thân biến mất.

Anh trừng mắt, siết nắm tay, nghiến chặt răng sau khi đã gắng đuổi theo, nhưng, thực sự mất dấu rồi! 

Không được! Nếu cứ mất thời gian thế này...

Rồi lại cau mày, bình tĩnh nghĩ lại. Có thể chúng sẽ dùng Kat làm con tin để nhử anh. Vậy được, Tobirama anh ra mặt là được chứ gì!?

Hừ! Vấn đề là...

Không có bất cứ manh mối nào về việc trao đổi con tin... Hơn nữa, rất có thể chúng cần để trao đổi thông tin về tộc Senju!

Tobirama không còn cách nào khác, đành quay về tộc, một mặt vẫn chủ động chờ đợi thông tin từ bọn Uchiha xem động thái tiếp theo của chúng là gì, trong khi đó vẫn ráo riết lần tìm dấu vết của cô.....

Bị giam trong tộc Uchiha đã ba ngày nay...

Trong căn phòng giam, Kat cảm thấy ủ dột. Cô nhòm qua khe cửa sổ trên trần nhà, nơi duy nhất ánh sáng lọt vào căn phòng u ám này. Ngoài đó, thỉnh thoảng có chim chóc đậu lại trên những cành cây khẳng khiu gầy guộc vươn ra ngoài nắng, lại lặng lẽ không có gì làm đếm từng phiến lá xanh trên cây.

Ngày qua đêm đến, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống, thả một mảnh ánh sáng bạc xuống nền đất trong căn phòng tối tăm. Đêm lại trôi qua ngày lại tới, cứ thế...

Mỗi ngày ba lần, chàng trai kia lại mang đồ ăn tới cho Kat, lặng lẽ đặt xuống rồi lặng lẽ đi. Tới một hôm, Kat không nhịn được lên tiếng, có lẽ vì chán quá không có ai nói chuyện cùng, cũng có thể đã cởi bỏ dè chừng, e ngại mà nói:

"Này anh, vì sao lại bắt tôi về đây?"

Chàng trai ấy ngẩng đầu, sau khi vừa đặt mâm cơm lại gần cô, khẽ nói:

"Đó là ý muốn của huynh trưởng tôi"

"Không phải đánh bại tôi rồi sẽ giết tôi sao?"

Izuna:

"Đây là chuyện của huynh ấy, không phải chuyện của tôi" nói rồi anh ta quay người lại, định bỏ đi. Kat gọi giật lại:

"Tôi vẫn còn nhớ, tên của anh là Izuna!

"Izuna dừng bước, đứng tại đó. Kat thở nhẹ:"Cảm ơn, đã dạy tôi Hỏa độn...

"Sau đó, anh ta đi mất. Bóng tối lại bao trùm nơi đây. Sau đó hai hôm, Izuna nán lại lâu hơn, có nói rằng:"Tobirama thuộc gia tộc đối địch Uchiha, hẳn cô cũng biết"

"Đó là gia tộc nào?

"Kat nhíu mày thắc mắc. Izuna ngẩn ra, ngạc nhiên:"Cô không biết sao?

"Kat lắc lắc đầu. Thực ra, đây là chuyện cô từng thắc mắc nhiều lần. Tài giỏi như huynh ấy, không biết thuộc vào hàng gia tộc lừng danh nào nhỉ? Cũng chỉ vì huynh ấy là người thân thuộc nhất với cô bắt đầu từ ba năm nay... Izuna:"Cô không nên biết"

"Vì sao?"

"Chuyện này rất phức tạp, chỉ là... cô không nên biết..."

Đã một tuần trôi qua. Làm bạn với Kat trong căn phòng tối như hũ nút đó, rốt cuộc chỉ có Izuna. Hôm nay, đúng ngày thứ bảy cô bị giam tại nơi đây, Izuna rời khỏi đó, sau khi cánh cửa đóng, bóng tối một lần nữa bị nuốt chửng, thì đột nhiên, mắt cô dường như bị hắt sáng.

Một tia sáng chói lóa chiếu đến khiến cô vội nhắm mắt lại, sau đó nheo nheo. Ánh sáng dường như chiếu từ trên ô cửa sổ trên trần nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!