Chương 38: Gió mùa Đông đã về...

Kết thúc hồi tưởng cùng giọng trần thuật trầm trầm nhẹ nhàng, Giang Mạn đã không kể hết nỗi lòng anh. Không phải anh không muốn kể, chỉ là hiện giờ, anh chưa thể chắc chắn được tình cảm cô dành cho anh là như thế nào...

Im lặng một lúc sau khi câu chuyện kết thúc, Vũ Anh rủ tấm rèm mắt đen nhánh của cô, khẽ nói khổ sở:

"Em không phải cháu của Boss...!"

"Ừ, tôi biết..."

"Anh biết vậy thì vì sao lại đối với em như vậy!!???

"Vũ Anh lời nói không giữ nổi bình tĩnh, cảm xúc đã nghẹn ngào làm nước mắt bỗng trào ra nơi khóe mắt. Vị nước mắt mằn mặn, dù giờ đây dòng chảy đó chưa kịp lăn tới khóe miệng cô, nhưng vị mặn đó cô đã nếm suốt trong khoảng thời gian vắng bóng Giang Mạn. Làm sao cô có thể quên chứ? Giang Mạn lại ôm Vũ Anh, ghì chặt cô vào lòng. Tay run rẩy nắm chặt lại, từng đốt xương trắng bệch, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay. Cố gắng một lúc, anh dần thả lòng, yên lặng vỗ về cô."Lúc gặp lại Tử Thạch sau ba tháng, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta, em nhớ chứ?"

"Lúc đó, tôi bỗng hoài nghi, vì sao kẻ như Tử Thạch sau khi gặp và đe dọa Thẩm Phương, lại ngang nhiên xuất hiện trước mắt chúng ta một lần nữa, để thương lượng với nhóm chúng ta..."

"Và thực ra, người phù hợp nhất để ra mặt là Thẩm Phương, chứ không phải em. Vấn đề là, nếu lúc đó, em thực sự là cháu gái của Boss, chắc chắn, hắn sẽ không giết em" Giang Mạn cau mày.

"Ừm..." Vũ Anh lúc này nước mắt đã ngưng rơi, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý "Vậy nghĩa là, Tử Thạch đã nói dối Thẩm Phương..."

"... Nhưng lúc đó, lỡ đâu hắn chỉ giả vờ giết em, và mục đích của hắn là lấy em làm mồi nhử dụ mọi người ra mặt?"

Vũ Anh ra vẻ ngẫm nghĩ.

"Không đâu, hắn thực sự đã định lấy mạng em" Giọng anh bình thản

"Anh cảm nhận được rõ ràng sát khí và sự rối loạn cực nhỏ trong Chakra của hắn. Khi một Nhẫn giả mang Chakra bị rối loạn một chút, có nghĩa là tâm hắn thực sự mang tà ý"

"Ồ...! Vậy nghĩa là...!"

"Ừ!"

Vậy nghĩa là, Giang Mạn đã phát hiện Vũ Anh thực sự không phải là người bên Tử Thạch. Giang Mạn tin vào sức mạnh của Vũ Anh lúc đó, đồng thời muốn kiểm chứng sự thực trên.

"Thôi, ăn tiếp nào"

Gật gật.

"Gì mà như mèo con thế?" Giang Mạn bật cười ha hả, tiện tay véo mũi cô. 

"Ây! Anh không được tự tiện động vào em!" Cô xấu hổ lấy hai tay chụp vào mũi, nhăn mặt.

"Chứ không phải em không được tự tiện động vào tôi hả?

"Giang Mạn cười cười. Cô khẽ nhăn mày:"Là sao?"

"Ừm... Hình như sáng này, có một con mèo nào đó nằm trên giường tôi tỉnh dậy, lại tiện tay vén vén tóc tôi lên ấy nhỉ?

"Anh lấy tay xoa cằm, ra chiều suy nghĩ. Vũ Anh:"..."

"Lại còn... vuốt má tôi..."

"Rồi còn..."

Vũ Anh khẽ hét lên ngay lập tức: "Thôi!!"

Gì mà vén tóc lên? Cô chỉ giúp anh sửa lại mái đầu bù xù thôi mà?

Gì mà vuốt má? Cô chỉ chạm nhẹ vào mặt anh thôi...

Lại còn gì nữa?? Rõ ràng là không còn gì nữa cơ mà??

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!