Một mình trên giường, Vũ Anh mắt vẫn mở to, nằm nhớ lại tối qua, khi cô bắt đầu chìm vào hôn mê...
Một luồng ánh sáng nhìn nghiêng như dải lụa, tựa một chiếc đuôi mèo xòe lông dài màu trắng muốt lướt qua mặt cô.
Vũ Anh đang đứng trong một khoảng không gian rộng tối đen tĩnh mịch.
Ngước lên... Ô! Là những vì sao đêm bạt ngàn. Dường như cô đang nhìn thấy dải ngân hà trên bầu trời quá đỗi rộng lớn. Định bước đi, thì bỗng trên bầu trời đó, xuất hiện một con mắt màu trắng đen hòa quện, trong con ngươi là một tia mỏng sắc, như ngòi bút hạ xuống một vạch tạo hình mắt mèo.
Con mắt to lớn, sắc sảo bỗng dòm xuống một cái.
Giật mình! Lạnh sống lưng...
Sau đó, giấc mộng với ánh mắt cứ ẩn hiện...
Rồi dường như nhiệt độ môi trường ngày càng tăng, tăng đến mức cảm tưởng như cô như bị ném vào một bể nước nóng, mồ hôi vã ra như tắm, gần nửa đêm, thân nhiệt dần giảm xuống, nhưng vẫn đổ mồ hôi.
Cho đến gần sáng thì toàn thân được tỏa nhiệt, cảm thấy dễ chịu hơn phần nào...
Nằm một lúc trên giường, cánh cửa bỗng bật mở. Vũ Anh vui vẻ ngồi dậy. À, không phải Giang Mạn, mà là Nam Tú. Cô mỉm cười híp mắt.
"Có vẻ em đã tươi tắn hơn!"
Nam Tú cười ấm áp "Tối qua làm anh sợ quá"
"Anh sợ?" Cô ngạc nhiên.
"Đúng vậy, tối qua em không biết gì sao?
"Ánh mắt anh vờ tỏ ra ngạc nhiên. Thấy vẻ mặt cô không hiểu, Nam Tú mới lại gần vỗ nhẹ lên má cô:"Được rồi, em không cần biết đâu"
"Nam Tú, Giang Mạn đã quay lại chưa ạ?"
"Ha ha, em nôn nóng quá, anh ấy mới đi có 15 phút thôi mà" Anh gượng cười, rồi, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi:
"Vũ Anh, em..."
"Dạ?"
Anh trở nên nghiêm túc, giọng thanh thanh vang lên:
"Em còn thích Giang Mạn, có đúng không?"
Nghe đến câu đó, má Vũ Anh bỗng ửng đỏ, bị người khác nhìn ra rồi sao? Cô xấu hổ, e ngại cúi xuống.
"Có đúng không?
"Anh hỏi dồn. Cô lại mở to mắt nhìn lên, lần đầu tiên thấy Nam Tú nôn nóng như vậy, cô lại lúng túng, không biết nên trả lời sao cho phải."Em...
"Thấy biểu hiện rõ ràng đó, Nam Tú mới thôi không truy đến cùng nữa, thở dài:"Thôi, em nằm xuống nghỉ đi, chờ Giang Mạn tiền bối trở về"
"E hèm..." Có một tiếng nói phát ra từ phía bên ngoài, cánh cửa đã hé mở từ bao giờ.
Bóng dáng cao lớn của Giang Mạn nghiêng người tựa cửa đứng đó. Bàn tay với đốt ngón tay rõ ràng nắm vào, đặt nhẹ trên môi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, khẽ lên tiếng hắng giọng để cho hai người trong phòng biết được sự hiện diện của mình.
Nam Tú rủ mắt nhìn xuống, tự động bước ra ngoài, trước khi đi thì quay lại cười nhẹ với cô:
"Em nhớ ăn hết cháo nhé!"
Giang Mạn bước vào với một bát cháo to còn nóng hổi, đặt bát cháo lên bàn, thìa gác trên thành bát. Vũ Anh nhìn theo bát cháo tỏa khói đó, liền thắc mắc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!