Nam Tú nhớ lại...
Khoảng một tuần trước, Vũ Anh bỗng dưng bị sốt, Cảnh Sinh đã xin nghỉ học cho cô. Vì sắp tới kì thi cuối học phần nên Anh Đào, Dư Tú và Sử Kiêu bắt buộc phải đi học tiếp, Cảnh Sinh cũng phải đi dạy.
Chỉ có Nam Tú và Giang Mạn quyết định xin nghỉ ở trường, ở nhà chăm sóc cho Vũ Anh, còn công việc của hội sinh viên giao hết cho thành viên cấp dưới của hội giải quyết.
Tự dưng, chỉ sau một ngày, cô ấy đột ngột bị sốt cao, đến nỗi rơi vào hôn mê luôn tại đó. Gọi cấp cứu chắc chắn không kịp, Giang Mạn đành vận Chakra của mình truyền cho cô, còn Nam Tú dùng một chút Chakra của Cửu Vĩ
- con quái vật từng bị phong ấn phần Chakra Âm còn sót lại trong người anh, đưa vào cơ thể cô để hồi phục tổn thương.
Vì có lẽ, cô không đơn giản chỉ bị sốt. Thân nhiệt cô sau khi tăng đột ngột liền giảm dần xuống, nhìn chung là đã qua cơn nguy kịch.
Sau khi đắp chiếc chăn mỏng lên người Vũ Anh, Giang Mạn lấy tay vén tóc mai đã bết dính trên mặt cô, áp mu bàn tay to lớn của anh vào mặt cô. Tần ngần một lúc, mới ngồi xuống sàn, dựa lưng vào thành giường, bên cạnh Nam Tú.
Nam Tú đổ mồ hôi sau nỗ lực cứu sống Vũ Anh, quay sang Giang Mạn: "Anh nghĩ cô ấy có thể tự mình chống chọi được tình huống này chứ?"
Giang Mạn cúi đầu xuống, một chân co lên, tựa cánh tay lên đó, trên cổ anh là những giọt mồ hôi nhễ nhại: "Thực sự phải tùy vào phản ứng cơ thể của cô ấy..."
"Khi nãy Chakra truyền vào người Vũ Anh, anh cũng thấy điều kì lạ đó, đúng không?"
"Ừm...
"Khi đó, một màn tối ập tới, một con mắt sắc cạnh lóe sáng, ngay lập tức làm họ rùng mình một cái. Con mắt đó rốt cuộc là gì? Rơi vào trầm tư, cuối cùng, Nam Tú chủ động lên tiếng trước:"Giang Mạn, anh hãy ra ngoài, đêm nay để tôi chăm sóc Vũ Anh!"
Giang Mạn ngay lập tức quay lại nhíu mày: "Không, cậu về phòng đi, tôi sẽ ở lại đây"
Nam Tú cau mày: "Ý anh là sao?" Rồi mạnh dạn khẳng định:
"Thẩm Phương mới là bạn gái anh"
Giang Mạn nheo mắt nhìn xuống không nói gì, đến khi Nam Tú đứng dậy, với tay lấy chiếc khăn ẩm đắp trên trán Vũ Anh lên, đồng thời dùng môi áp vào trán cô đo nhiệt độ, Giang Mạn mới trừng mắt bắt lấy cánh tay anh, kéo ra:
"Cậu làm cái trò gì vậy?"
Nam Tú ánh mắt sắc bén quay ra:
"Tôi muốn ở lại đây chăm sóc cô ấy!
"Giang Mạn nheo đôi mắt phượng sắc, mắt đối mắt với Nam Tú. Không khí trong căn phòng bỗng giảm đột ngột chỉ trong vài giây... Giang Mạn mặt nghiêm lại, nói:"Đệ Tứ, đây không phải là việc của cậu, cậu có thể đi ra được rồi"
"Ngài đệ Nhị, đây cũng đâu phải việc của một Hokage đời trước như ngài đâu?"
"Minato! Cậu cũng là một Hokage đó!
"Giang Mạn trừng mắt. Thở dài, Nam Tú đáp lại:"Nếu nói vậy, ở thế giới này, ngài có chức vị cao hơn tôi, ngài không chỉ là hội trưởng hội sinh viên tiền nhiệm, mà còn đứng đầu nhóm Nhẫn giả chính nghĩa hợp tác với cảnh sát.
Việc như thế này không đáng để ngài bận tâm"
Giang Mạn không chấp nhận chịu thua, chậm rãi nói: "Việc như vậy càng đáng để tôi bận tâm hơn cậu tưởng. Vũ Anh cũng là một thành viên trong nhóm Nhẫn giả do tôi trực tiếp chỉ đạo, tôi càng phải quan tâm tới cô ấy"
"Nhưng, việc này đã có tôi lo"
"Cậu lấy tư cách gì? Bạn trai cũ?"
"Cứ coi là vậy đi, còn anh? Anh là người đã có bạn gái, đúng không?
"Giang Mạn mở to mắt, con ngươi màu đỏ thuần túy lại di chuyển về phía khuôn mặt tái nhợt đang hôn mê của người con gái quen thuộc anh thương đang nằm đó. Rồi, anh từ từ rũ đôi mắt xuống, một cách chậm rãi đứng lên, tiến dần về phía cửa. Hai tay nắm chặt lại. Cúi đầu, mái tóc trắng rủ xuống lòa xòa trước mặt, che khuất đôi mắt phượng đẹp đẽ đang bất lực và đau buồn. Ra khỏi cửa..."Giang... Mạn...!" Tiếng Vũ Anh rên rỉ khóe môi.
"Vũ Anh...?" Nam Tú ngay lập tức ngồi xuống, khẽ gọi cô. Giang Mạn đứng ở cửa ra vào cũng sững sờ ngẩng đầu quay lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!