Chương 30: Tình cờ lần hai gặp người đàn ông tóc trắng nọ

Vác Vũ Anh trên vai, Giang Mạn vẫn bật nhảy về phía trước. Tuy anh nói là về nhà nhưng Vũ Anh cũng nhận ra, Giang Mạn lại đang đi ngược hướng nhà mình. 

"Thả... thả tôi xuống...!"

Trầm ngâm một hồi, Giang Mạn mới cất tiếng:

"Không thả"

"Thả đi mà..."

Vũ Anh không thấy anh nói gì, đành tiếp tục xuống nước một cách bất lực:

"Tôi... còn có bài tập được giao về nhà, tôi còn phải về làm..."

"Chút nữa về làm sau, giờ đi với tôi" Giang Mạn dường như đang tập trung vào một suy nghĩ nào đó, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

"..."

Im lặng bên anh, cô không muốn làm phiền vào dòng suy tư của anh, nhưng tư thế của cô cứ kì cục thế nào ấy, nằm trên vai anh...

"Giang Mạn, thả tôi xuống, tôi tự đi được!"

"Sắp đến nơi rồi"

"..."

Rốt cuộc cuối cùng, Giang Mạn cũng dừng lại, đặt Vũ Anh đứng xuống. Nơi này... Cô nắm chặt hai bên cánh tay anh khi đang vịn vào.

"Sao?" Giang Mạn liền hỏi.

"Có tử khí..!" Vũ Anh ngửi ngửi.

"Tử khí?" Giang Mạn cau mày liếc ánh mắt xung quanh. Được mệnh danh là nhân tài cảm nhận xuất chúng từ kiếp trước, ám khí cùng sát khí anh rất dễ để nhận biết, nhưng tử khí

- hồn khí người chết thì anh chịu. Vậy mà Vũ Anh có thể nhận ra.

"Và..." Nhắm mắt ngửi ngửi.

Giang Mạn lại liếc mắt tiếp. 

"Mùi cá nướng"

Giang Mạn nhìn Vũ Anh, giật giật khóe mắt "Cô bảo gì cơ?"

"Mùi cá nướng thơm quá!" Vũ Anh mở mắt, hồn nhiên cười tươi như con mèo con ham ăn. Bụng cô reo "ọt ọt" lúc nào không hay.

"Trời ơi cô nương, giờ này còn ngửi thấy mùi cá nướng! Cô có cần lát nữa về tôi nướng xúc xích chấm tương cà cho cô không? Giờ là nhiệm vụ, làm ơn tập trung vào cái" Giang Mạn trợn trừng mắt không tin nổi, đành ra điều kiện, không nhịn được đưa tay bóp nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của cô. Anh hơi ngần ngừ sững lại.

Đôi môi đó...

Liền nhớ lại trước đây, vào một buổi sáng nào đó, vết kem đánh răng dính quanh khuôn miệng nhỏ một cách ẩu tả rất buồn cười, anh lấy tay quệt nó. Sau đó, cũng tại nhà anh, anh cúi xuống chạm vào đôi môi đỏ mọng ấy một cách rất nhẹ nhàng, đôi môi ấy mím lại, rồi lại mở ra, ngạc nhiên, lúng túng. Một khoảng thời gian trước, đôi môi ấy dám cả gan ăn hết đám xúc xích trong tủ lạnh nhà anh, rồi trước đó, cách một làn áo, chúng còn ngang nhiên chạm vào ngực anh khi cô ôm chặt người anh chỉ vì một con chuột.

Ở gần căn nhà kho, đôi môi ấy đã suýt chủ động hôn anh...

Chợt nhận ra đôi môi đó thuộc về người anh thương, giờ đây, chúng đỏ như những quả cherry căng mọng rực rỡ, đang bị anh giữ, chu ra một cách đáng thương nhưng cũng rất dễ thương. Anh không kìm được, cúi xuống.

Định hôn lên đôi môi đó một lần nữa...

Thì...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!