Sáng tinh mơ hôm sau, hai cô gái ngủ ngon lành, tới giờ chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
"Cốc cốc!"
"Dậy nào!"
Giọng thầy Cảnh Sinh vang lên ồm ồm trầm trầm ngoài cửa. Vũ Anh loáng thoáng thức dậy.
Giấc mơ dừng ở đoạn, cô gái tóc dài và chàng trai trong trang phục kì lạ đối mặt với nhau. Họ cầm kiếm đối diện nhau, dường như đang nghênh chiến, sau hai người là cả hai bộ tộc đông đảo của họ. Hai người này dường như đã có quy ước ngầm nào đó.
Khi họ lao lên, liền nháy mắt với nhau...
Dạo này cô lại thường xuyên mơ tới Giang Mạn. Thầm thở dài, Vũ Anh ngồi dậy, kéo chăn ra, lay Anh Đào bên cạnh đang ngủ say như chết.
Thì thực ra, đêm hôm qua hai người thức nói chuyện với nhau tới khuya...
"Ư... để tớ ngủ tiếp...!
"Anh Đào nói giọng lè nhè như say rượu, nhăn mặt lắc lắc đầu xong lại chìm vào giấc ngủ. Vũ Anh chợt nghĩ ra một cách...!"Anh Đào... Anh Đào!!"
Im lặng...
"Anh Đào! Sử Kiêu kìa"
"ĐÂU????
"Cô ấy ngay lập tức bật dậy, hét toáng lên, mặt ngơ ngác mơ màng chưa tỉnh ngủ, vậy mà tâm thức có vẻ rất nhanh nhạy. Vũ Anh chỉ lặng lẽ cười nhẹ."Vũ Anh.......!!!!" Sau đó, Anh Đào lườm lườm liếc nhìn kẻ "tội nhân" đáng trách đã lừa cô gái ngây thơ như cô, liền đưa tay búng trán cô.
Cô chỉ nhíu nhíu mày nheo bên mắt, đành hứng trọn sự trừng phạt nhẹ nhàng của cô bạn. Rồi cả hai cùng trở dậy...
Sáng nay là ngày nghỉ của các sinh viên...
Đứng trong phòng vệ sinh, Vũ Anh cùng Anh Đào đối diện gương đánh răng.
Chợt nhớ lại tình cảnh năm xưa, cô và Giang Mạn cùng đánh răng bên nhau...
Chiếc gương sáng có dính vài vết bẩn mờ mờ. Trên đó, hình khắc đôi nai đang đi bên nhau. Những dải trắng bạc khắc nổi lên đó mềm mại. Khuôn mặt người ấy hiện ra.
Vũ Anh ngơ ngác, thì ra là Giang Mạn, anh ấy bước tới từ phía sau.
"Anh Đào, Vũ Anh, có thấy bàn chải đánh răng của tôi không?
"Nói xong anh ngó vào giữa hai người, quay qua quay lại nhìn nhìn. Chợt thấy nó... Anh ngẩn ra, nhưng rồi lại đi mất. Giật mình. Vũ Anh thật chưa chuẩn bị gì, mà anh đã ngó ngó cái đầu với mái tóc trắng tuyết gần đến thế. Cằm anh suýt chút nữa chạm vai cô. Mặt anh lại gần đến như thế. Nhìn trong gương, trông như thể một bên má của Giang Mạn sắp chạm vào mặt Vũ Anh. Cô cố gắng nhắm chặt mắt, gắng bình ổn lại cảm xúc, mặt đỏ lên từ lúc nào."Sao thế Vũ Anh?" Anh Đào quay sang.
"À không!" Vũ Anh giật mình nhìn Anh Đào, nhanh chóng giục:
"Đánh răng nhanh lên Anh Đào, chúng ta còn phải đến giảng đường!"
Anh Đào mặt khó hiểu nhìn cô, rồi chợt bật cười:
"Vũ Anh! Cậu sao vậy? Hôm nay chúng ta được nghỉ"
Cô ngẩn ra, ừ... đúng... quên mất, lần sau phải lấy lí do khác...
Giang Mạn đi được một quãng thì quay đầu lại, bàn tay to thon dài đưa lên trước trước miệng, hắng một tiếng, hai bên tai chợt đỏ lên.
Bàn chải đánh răng của anh...
Vũ Anh đang đánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!