Thấy cô bình ổn lại tâm trạng, lại còn "bức xúc" đánh đánh anh, anh mới chọc:
"Chắc thích được hôn lắm nhỉ?
"Ơ... Mèo con của anh đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu... Thảo nào tên Uchiha, lại còn Đệ Tứ cũng thích cô! Anh giờ đây đã biết được tình cảm của cô dành cho anh, có lẽ anh phải hành động thôi... Anh trầm ngâm kìm xuống nụ cười nhoẻn cong cong đẹp đẽ, khẽ ra quyết định. Tới hôm sau, mọi người quay trở lại nhà Giang Mạn, khi Vũ Anh ngái ngủ bước ra khỏi phòng, mái tóc còn bù xù rối tung, cô ngạc nhiên."Mọi... mọi người quay lại làm gì ạ?"
Hỏi xong cô mới nhìn xuống thấy những chiếc va li chất đống quần áo của họ.
"Em không quay về nhà chuẩn bị đồ à?" Cảnh Sinh hỏi lại.
"Là... là sao..."
Vũ Anh thắc mắc, Cảnh Sinh giải thích: "À thì, chẳng phải Giang Mạn bảo tất cả sẽ cùng chung sống ở đây sao? Em không nghe thấy sao?
"Vũ Anh ngẩn ra, thì ra... Cô tưởng Giang Mạn cho cô ngủ lại một ngày rồi cô sẽ về nhà chứ? Cảnh Sinh giải thích thêm:"Giang Mạn bảo rằng, ở chung sẽ tiện hơn, anh ấy còn bảo chúng ta sẽ có một nhiệm vụ ở xa sắp tới"
"À..."
"Vậy em về chuẩn bị đồ..."
"Để anh đi cùng em, thay quần áo đi rồi cùng anh về nhà em..."
Giang Mạn chợt ở đâu xuất hiện, đổi cách xưng hô bấy lâu nay với cô.
Cô giật mình... liền quay sang nhìn mọi người...
Không biết ý họ ra sao nữa...
Tim đập nhanh, cô nhìn nhìn họ.
Quả nhiên Cảnh Sinh trầm ngâm, cũng nhận ra một điều gì đó.
Sử Kiêu mặt tối sầm.
Nam Tú trầm mặc, đôi mắt saphire ánh lên tia buồn mênh mang.
Đã từ lâu, anh biết rằng, Giang Mạn thích Vũ Anh. Chỉ vì kí ức về Kushina
- vợ anh, anh đã làm ngơ điều đó, làm ngơ tình cảm thật sự của mình.
Tình cảm vợ chồng của anh với Kushina hẳn đã bị Lục Đạo phong bế, chỉ còn lại kí ức rỗng không về vợ anh, nên anh giống như đang trở lại thời trai trẻ của mình, không tình yêu về người vợ từng đầu ấp tay ôm hằng ngày với mình... dù tình cách anh khá chín chắn.
Anh thực sự rất trân trọng vợ mình. Cô ấy rất tốt và đã từng cùng anh đỡ móng vuốt của con quái vật từng có ý định giết Naruto
- cũng là Dư Tú
- con trai ruột của anh.
Anh không nhớ cảm xúc khi đó của anh cho lắm...
Vô cảm...
Thẫn thờ...
Và thực ra... lương tâm anh không cho phép anh yêu Vũ Anh. Anh vẫn luôn dặn lòng, chỉ coi Vũ Anh như cô gái rất bình thường, hơn cả bình thường...
Nhưng mà, anh mệt mỏi quá...
Anh sẽ phải làm sao đây...?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!