Ba người
- Giang Mạn, Nam Tú và Vũ Anh cùng nhau dạo quanh khu vui chơi, có hàng tá ánh mắt đổ dồn vào hai chàng trai đi cùng Vũ Anh.
"Oaaa, đẹp trai quá!"
"Ồ nam thần kìa!
"Các cô gái đi xung quanh dường như đang lén thầm thì trầm trồ về nhan sắc của hai người nào đó. Dù Nam Tú và Giang Mạn có vẻ không để ý gì nhiều nhưng Vũ Anh lại rất để ý. Cô ngại ngùng đi phía sau hai"nam thần
"- theo nhận xét của những cô gái xung quanh, tự nhiên thấy có chút tự ti. Lí do tự ti có lẽ là: Vũ Anh là một cô gái có ngoại hình bình thường, vòng một hơi nhỏ, ăn mặc lại quá mức đơn giản, khuôn mặt thì có chút trẻ con ngây thơ... Nhưng tóm lại là vô cùng bình thường! Đi đằng sau hai người họ, mải lơ đãng nhìn ngắm xung quanh, cô vô tình lạc mất họ... Về cặp đôi Dư Tú và Anh Đào... Dư Tú:"Anh Đào! Chúng ta đang hẹn hò, cậu không thể cùng chơi với tớ trò tàu lượn sao?"
Anh Đào: "Nè! Đây là nhiệm vụ, chứ không phải buổi hẹn hò, hiểu chưa Dư Tú ngốc!"
Dư Tú: "Ấy, tớ đâu có ngốc!"
"Với lại Anh Đào này! Mấy đêm gần đây tớ luôn nằm mơ thấy tớ, cậu, tên Sử Kiêu và thầy Cảnh Sinh từ lúc chúng ta còn là những đứa nhóc ở những khung cảnh và trang phục kì lạ..."
Anh Đào ngạc nhiên quay sang: "Tớ cũng mơ y hệt cậu! Có phải giấc mơ ấy lặp lại nhiều lần đúng không?"
Dư Tú: "Đúng rồi!"
Anh Đào xoa cằm ngẫm nghĩ rồi nói: "Trong giấc mơ có cả Sử Kiêu và thầy Cảnh Sinh... Có lẽ... có lẽ chúng ta phải đi hỏi họ!"
Dư Tú: "Đi ngay chứ?"
Anh Đào: "Cậu quên à, chúng ta đang làm nhiệm vụ đó Dư Tú, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi tính!"
Dư Tú gãi đầu cười: "Ừ ha!"
Còn nhóm Sử Kiêu và Cảnh Sinh đi dạo một hồi, cũng nhận được vô số ánh mắt của những cô gái xung quanh. Rồi, cả Team 7 đều gặp nhau tại một địa điểm có tên "Mê cung ma thuật
". Vũ Anh đi lang thang, ngó nghiêng xung quanh để tìm Giang Mạn và Nam Tú. Cả một khu vui chơi rộng lớn như vậy, biết tìm họ ở đâu nhỉ? Thôi được, cô sẽ quay về nơi xuất phát, đó là"Mê cung ma thuật
". Thế nhưng, khả năng xác định phương hướng của cô cực dở nên đành hỏi nhân viên ở đây vậy. Khoan đã! Cô giật mình đứng đó, rồi mau chóng bám theo một người phụ nữ vừa đi ngang qua. Đi được một lúc thì cô ta bỗng biến mất! Cô ta đâu rồi nhỉ? Cô ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng người đó. Vừa nãy, người phụ nữ ấy đi vào một bãi đất trống ít người qua lại, rồi sau đó... Cô giật mình quay lại, nhanh chóng rút Kunai đỡ đòn chém bằng Kunai phía sau mình."Nhạy bén đấy, Katsumi!"
Vũ Anh kinh ngạc. Tại sao... người phụ nữ đó biết tên thật của cô?
"Ha! Rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi! Ngươi còn nhớ ta chứ? Bà nội ngươi chắc cũng gần đất xa trời rồi nhỉ?"
Tại sao người này... lại biết cả bà nội mình...? Chẳng lẽ...?
"Cô là người đã từng tấn công bà nội tôi bốn năm về trước...?" Vũ Anh sau phút ngỡ ngàng liền thay đổi thái độ, cẩn trọng nhìn cô ta chăm chú.
"Đúng rồi! Đã bốn năm rồi cơ à? Chà... ngươi lớn thế này rồi!"
"Tại sao năm đó cô lại tấn công bà của tôi?
"Vũ Anh bình tĩnh quan sát, vẫn là hình xăm đầu lâu trên cánh tay đó bao năm không đổi. Cô bỗng trở nên trầm mặc. Chính vì nhận ra hình xăm đầu lâu quen thuộc đó, cô mới đi theo người phụ nữ đó tới nơi vắng vẻ này... không ngờ bị phát hiện..."Ta có lí do cả... Mà thôi! Không nói chuyện phiếm nữa! Bà nội ngươi đâu? Nói mau!" Cô ta đổi giọng đe dọa cô.
"Bà nội tôi... thực ra bà... mất rồi..." Vũ Anh vẻ mặt trở nên ảm đạm, như nói thầm với chính mình, giọng nói nhỏ đi.
"Hừ! Rốt cuộc cũng đã nằm dưới ba tấc đất rồi sao? Bà ta xứng đáng bị như vậy" Người phụ nữ đó mỉa mai, ánh mắt chế diễu nhìn Vũ Anh.
"Cô... cô...
"Vũ Anh cả người run rẩy. Cô cúi xuống, đôi mắt nhòe đi, đôi môi run run. Bà nội... Bà là người thân của cô từ bé. Bà luôn ân cần dạy bảo cô từng chút từng chút một. Khi tới đất nước này, gặp rào cản ngôn ngữ và phong tục tập quán nơi đây, bà là người duy nhất hiểu và đồng cảm với cô. Khi bà mất, cô đã suy sụp một thời gian rất lâu, nhưng trước khi ra đi, bà có nói thế này:"Con là cô gái ngoan ngoãn và tốt bụng, ta biết con mạnh mẽ hơn vẻ ngoài rất nhiều! Ta mong sao con có thể tự mình sống và sinh tồn tại nơi đây...
"Sau đó, bà đã nhắm mắt, ra đi mãi mãi... Vũ Anh nắm chặt tay lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau đớn. Máu bất ngờ chảy từ đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, nhỏ giọt xuống đất. Cơn đau nơi lòng bàn tay đánh thức cô khỏi dòng hồi tưởng đau thương..."Tại sao? Sao cô có thể buông ra một câu tàn nhẫn như vậy? Bà tôi đã làm gì các người?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!