Chương 75: (Vô Đề)

Phiên ngoại: Bảo bảo hảo bảo bối. [5]

Hàn Băng thực sự cáu rồi, y trừng mắt.

"Ngươi bướng như vậy là sao? Hài tử trước cũng vì sự bướng bỉnh này của ngươi mà chết."

Hạ Mẫn đờ người một lúc lâu nhìn y.

Điều này là thực sự sao? Hắn chưa từng nghĩ mình gây ra việc đó. Hèn gì Hàn Băng một chút lí do tại sao hài tử chết cũng không chịu nói cho hắn.

Triệu thái y cuối giường nghe thấy cũng lập tức ngẩng đầu lên trừng y.

Hàn Băng thấy khuôn mặt Hạ Mẫn ngày càng tái đi mới ý thức được những gì mình vừa nói. Y chỉ là buộc miệng nói bậy mà thôi. Hạ… Hạ Mẫn.

Hắn cũng không đáp, cũng không có bất cứ phản ứng gì đáp lại, cứ như vậy im lặng. Ánh mắt vô hồn nhìn mông lung không tiêu cự. Thực sự là do hắn hại sao?

Đầu hắn thực rối loạn, chưa bao giờ hắn thấy tội lỗi hơn chính lúc này.

Không ổn. Triệu thái y nhíu mày. Vỡ ối rồi.

Ân? Hàn Băng quay đầu, thấy hạ thân hắn trào ra một thứ dịch.

Sau không biết bao lâu, Triệu thái y lay lay hắn. Mau, dùng sức.

Hạ Mẫn có lẽ vẫn sốc với chuyện vừa rồi, một tiếng cũng không nghe vào tai.

Hạ Mẫn. Hàn Băng vỗ vỗ má hắn.

"Không, không phải như ngươi vừa nghe thấy đâu. Hài tử không phải do ngươi hại."

Hạ Mẫn chỉ quay lại nhìn y, không đáp nửa lời.

"Là ta nói bậy. Ngươi hiện giờ phải tập chung sinh hài tử… Không hai hài tử này cũng sẽ như hài tử trước."

Có nghe vậy hắn mới như lấy lại thần trí, ngẩng mặt lên nhìn y, chưa kịp nói nhiều lời thì hạ thân truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, như có thứ gì đang xé rách bụng hắn muốn chui ra. A— Ư…

"Nương nương, dùng sức."

Hạ Mẫn hít một ngụm khí, vin theo cơn đau mà cố dồn sức đẩy hài tử li khai. Nhưng hài tử đang trên đường đi ra lại kẹt giữa huyệt khẩu, có vẻ như nơi đó không đủ lớn để nó có thể đi qua.

Hô hô.. Hạ Mẫn thở dốc, đẩy mạnh bụng. Hắn thực sự đau đến không nói lên lời. Nước mắt cứ như vậy chảy ra từ khoé mắt khô khốc.

Hàn Băng nhìn hắn cắn đến môi rướm máu vô cùng đau lòng, nhưng y không biết làm gì khác ngoài lau đi mồ hôi trên trán hắn, một tay nắm lấy tay hắn. Tay hắn xiết y đau nhức.

Nhưng y biết, chỗ đó không là gì so với nỗi dày vò mà hắn phải chịu.

Cố lên. Y đưa hai tay đến nắm thật chặt tay hắn thầm cổ vũ.

Ta… Ách—-

"Hoàng hậu, dùng sức."

A——-

Hạ Mẫn. Hàn Băng ôm lấy hắn, ép hắn ngồi dậy, để hắn dựa đầu vào vai mình. Đau thì cắn ta.

Hạ Mẫn mở đôi mắt bị đau đớn bao phủ ra nhìn, không nói hai lời mở miệng cắn mạnh vào vai y.

A—– Tiếng hét đau đớn truyền ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!