Chương 73: (Vô Đề)

Phiên ngoại: Bảo bảo hảo bảo bối. [1]

Hạ Mẫn, cùng ta… Hàn Băng nằm trên giường vươn tay ôm lấy người trong lòng vuốt ve.

Không. Hạ Mẫn dịch dịnh thân mình muốn tránh con sắc lang kia.

Nhưng ta muốn.

"Nhưng ta không muốn."

Hàn Băng mất hứng bật dậy nhìn hắn chằm chằm.

"Ngươi là làm sao? Sao một tuần nay luôn không cho ta làm là sao? Ta sao chịu được."

Kệ ngươi!

"Không được. Ta muốn làm. Ta đã làm gì sai để bị ngươi cấm vận như vậy?"

"Ta không có hứng thú."

Hạ Mẫn!

Hạ Mẫn cũng không chịu nổi nữa, bật người ngồi dậy. Đột nhiên trời đất một phen đảo lộn quay cuồng, tối sầm lại. Hắn đỡ lấy đầu, đợi cho cơn chóng mặt qua đi.

Nhận lấy sự khác lạ, y lo lắng lại gần, đưa tay bắt lấy tay hắn. Ngươi sao vậy?

"Ta chỉ là… một chút chóng mặt."

Đỡ chưa?

Sau một hồi hắn gật đầu. Ổn rồi.

Hàn Băng nhìn bộ dáng xanh xao của hắn mà cũng không đòi hỏi nữa, nằm xuống phủ tay lên trán trầm trầm ngủ. Mới sáng sớm, vẫn chưa đến lúc thượng triều, phải tranh thủ ngủ một chút.

Đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy hắn nằm xuống, giường khẽ chi nha một tiếng rồi có vẻ trở nên nhẹ hơn. Y mở mắt, thấy Hạ Mẫn không còn ngồi bên cạnh nữa. Quái lạ, là đi đâu? Hạ Mẫn? Y xỏ lại hài, đi ra bên ngoài.

Hạ Mẫn đang ở bên góc phòng làm gì đó. Hạ Mẫn. Y tiến lại, âm thanh nôn khan truyền đến càng rõ. Trong lòng y bỗng nhiên loé lên một tia kinh hỉ, nhưng cuối cùng lắc đầu phủ nhận.

Chuyện đó là không thể, đã ba năm kể từ khi Hạ Mẫn tỉnh lại, bọn họ đều không có thêm hài tử, không có lẽ gì bây giờ lại có.

Hạ Mẫn sau khi nôn đến dịch mật cũng nôn ra quay lại nhìn Hàn Băng xoa xua ngực.

"Mấy hôm nay chỉ là hơi khó ở."

"Ân, ngươi cũng già rồi còn trẻ trung gì đâu?"

Hạ Mẫn trừng mắt nhìn y. Nhưng có lẽ do đuối sức mà chỉ trở thành một tia hờn dỗi.

"Ngươi cũng già rồi."

"Phải, chúng ta đều già rồi, làm đôi bạn già vui vẻ sống bên nhau nào." Y có chút bông đùa vừa nói vừa véo yêu má hắn. (Mới 31 tuổi, già gì mà già.)

Hạ Mẫn trừng mắt, dạ dày lại dâng lên một đợt khó chịu, chạy lại góc phòng tiếp tục tận lực mà nôn.

Thực ra cả hai người trong lòng cũng đều đã minh bạch, chỉ là lo sợ linh cảm chính mình sai mà không dám nói ra miệng mà thôi.

Vài ngày tiếp qua đi, Hạ Mẫn vẫn không có dấu hiệu ngừng nôn mà còn nôn mãnh liệt hơn. Sáng sớm nôn, tối cũng nôn. Hễ ăn vào là lại nôn.

"Hạ Mẫn, kêu Triệu thái y đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!