Chương 48: (Vô Đề)

Hàn Băng ôm Hàn Minh trong lòng, hướng ra ngoài cửa sổ xe ngựa chỉ trỏ cười lớn một hồi. Hạ Mẫn ngồi một góc, nhìn hai ca con trong lòng thấy ấm áp. So với hắn, Hàn Minh càng vạn làn giống Hàn Băng hơn.

Có lẽ cũng vì vậy mà những ngày tháng cô đơn của Hạ Mẫn không quá tịch mịch.

"Ô! Cha, con chim thật lớn nha." Hàn Minh tay chỉ, tay kia kéo kéo góc áo Hàn Băng.

To thật. Hàn Băng hưởng ứng.

"Con chưa bao giờ thấy qua."

"Cha cũng chưa thấy qua."

Hàn Minh chớp chớp mắt nhìn Hàn Băng. Hàn Băng cũng không ngại ngần nhìn lại đáp lễ.

Hạ Mẫn nghĩ nghĩ một chút rồi tặc lưỡi. Hàn Băng hẳn là rất giỏi môn a dua đi.

Lý công công đi ngoài xe luôn miệng cười, cuối cùng mọi thứ đã về đúng vị trí.

Ngôn Kỉ Hàn ngồi trong xe ngựa, nhìn theo bóng xe trước mặt, ánh mắt âm trầm không rõ là thứ gì.

Hàn Băng nhìn Hạ Mẫn.

Cả tháng qua ở chỗ săn bắn, Hạ Mẫn ngoại trừ lúc có mặt Hàn Minh ra, chưa lần nào đối với hắn quá nhiệt tình cùng yêu thương. Tất cả chỉ là hành động, cử chỉ lành lạnh, nhưng lời nói lại có phần chán ghét.

Hạ Mẫn, ngươi như vậy là sao?

Hàn Băng khẽ thở dài.

Cuối cùng đoàn người cũng đến trước cửa Hoàng cung. Hạ Mẫn nhìn thấy cánh cửa cao lớn kia trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả. Nó vừa vui mừng vừa lo sợ lại còn lẫn thêm vài phần tiếc nuối.

Hàn Minh nhìn thấy cánh cửa lớn, mắt càng mở to nhìn Hàn Băng đang dắt tay mình phía bên cạnh. Người cha này của hắn không phải người bình thường nha.

Hàn Băng lại quay sang nhìn Hạ Mẫn bên cạnh, tay nắm lấy tay hắn lại chặt hơn bình thường.

Cánh cửa lớn bật mở.

Khóe miệng Hàn Băng đang cong lên lập tức hạ xuống.

Sau cánh cửa đỏ, tất cả đại thần mặc áo trắng quỳ xuống. Trăm người như một, mắt dồn hết vào hai người đứng cạnh y. Phía trước mỗi người còn có bộ quần áo quan cùng mũ quan xếp gọn gàng.

Hàn Băng xiết chặt tay bên Hạ Mẫn làm hắn cũng nhíu mày vì đau.

"Xin hoàng thượng rút lại quyết định, phế truất hoàng tử." Một vị lên tiếng.

"Xin hoàng thượng anh minh." Các đại thần phía sau trăm miệng một lời hô theo.

Hàn Băng nhìn Hàn Minh ánh mắt trấn an, tay nắm chặt thêm.

"Các ngươi vì cớ gì lại muốn phế truất?"

"Tâu hoàng thượng, hoàng tử không phải là chân long thiên tử."

Hàn Băng nhíu mày.

"Các ngươi nghi ngờ hoàng tử không phải con của trẫm?"

"Bẩm hoàng thượng, vi thần không dám."

Hàn Băng bế Hàn Minh lên, nhìn tất thảy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!