Hạ Mẫn nhìn Hàn Lân.
Ngươi thay đi. Hàn Lân mở bọc vải.
Nhìn thấy đống y phục cùng nữ trang bên trong, mặt hắn tái lại.
"Mau. Không ta không thể yên tâm đi được." Y lấy y phục, phe phẩy trước mặt hắn.
A. Hàn Lân, ta không muốn giả nữ. Hắn lắc đầu. Ta… Không thay. Hắn đường đường là một nam nhân, đại nam nhân.
Không được.
Y dúi vào tay hắn.
"Ngươi không muốn dọa người khác hoảng sợ chứ?"
Ta… Hắn cúi đầu, tay xoa xoa bụng.
Mau. Y kéo hắn dìu vào trong động.
"Cần ta giúp ngươi không?"
Hắn đỏ mặt. Ta… Tự làm được.
Vậy mau.
sau một hồi luốn cuống chân tay, Hạ Mẫn bước ra. Ngoại trừ mái đầu ra, tất thảy đều không sai biệt nữ nhân là mấy.
Hàn Lân ngẩn người nhìn mĩ nhân trước mặt mình, đến cả thở cũng quên mất.
Hạ Mẫn thấy vậy tức giận cầm y phục đi vào. Ta thay lại.
Không đuợc. Y kéo hắn lại.
"Ngươi thực sự rất đẹp."
Hạ Mẫn ước có một cái hố gần đây để hắn chui xuống. Đường đường là một đại nam nhân, cư nhiên lại phải giả thành nữ nhân, đã thế còn được khen đẹp nữa.
Sau một hồi ngẩn người, Hàn Lân đỡ hắn lại phiến đá, chậm rãi rút trâm cài đầu của hắn ra, mái tóc lập tức bung ra, xõa mềm trên bờ vai.
Ngươi làm gì?
Hạ Mẫn kinh ngạc.
Giúp ngươi. Y cười.
Y cầm chiếc lược, giúp hắn chải từng đuờng, từng đường.
"Hạ Mẫn, ta đi. Ba ngày không trở về thì cũng không được đi tìm ta nghe chưa."
Hạ Mẫn mù mờ gật đầu.
"Có lẽ ngươi không biết. Ta kém ngươi bảy tuổi."
Hạ Mẫn tiếp tục gật đầu.
"Ngươi là mối tình đầu của ta."
Hắn gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!