Hoàng thượng. Lý công công chạy vội theo cái bóng hoàng kim đi trước.
"Hoàng thượng, nên giữ gìn long thể."
Hàn Băng nghe xong tay xiết chặt, Hạ Mẫn giờ không biết sống chết thế nào mà hắn ở đây còn lo long thể. Im hết cho ta.
Lý công công phía sau run sợ.
Chưa bao giờ hoàng thượng nổi cáu như vậy. Y cũng chưa bao giờ dùng giọng đấy nói với lão.
Hàn Băng bước thật nhanh, vọt vào trong phủ sứ giả. Nhìn không gian quen thuộc mà vắng lặng, lòng y rung lên khó tả. Phải, y vẫn nghĩ Hạ Mẫn còn ở đây, ngay bên cạnh y.
Y thường xuyên tới đây, y mong một ngày nào đó sẽ nhìn thấy Hạ Mẫn đang ngồi trên giường, nhìn y cười hiền hoà, thủ thỉ vào tai y là hắn chỉ trốn sau bình phong trêu đùa.
Mẫn! Về bên ta, về bên ta…
—–
Hạo Triệt. Hàn Lân tươi cười đưa hắn một bọc vải.
Hai người đã xuống được núi và giờ đang dừng chân tại một thị trấn nhỏ. Ở đây có người của Hàn Lân, hắn hoàn toàn có thể lấy được một chút ngân lượng làm lộ phí cũng như một số khoản chi tiêu khác.
Ân. Hạ Mẫn đón lấy, chậm rãi mở ra.
Hàn Lân! Mặt hắn đen lại khi nhìn thấy đống đồ bên trong.
Y cười.
"Ha ha. Hạ Mẫn, ngươi đã như vậy, không định cứ vậy dọa người ta hoảng sợ chứ? Đâu phải ai cũng biết Linh Hiên tộc!"
Hạ Mẫn không nói gì, tiện tay lật qua lật lại đống y phục cùng nữ trang phía trong. Không phải chứ? Toàn là đồ nữ nhân. Hắn tuy từ bé đã xinh đẹp như nữ tử, nhưng cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ cải trang nữ nhân.
Hắn phiền não chết được. Hàn Lân cư nhiên còn tươi cười vỗ vỗ má hắn.
"Ha ha, cười lên nào. Chúng chẳng phải rất đẹp sao?"
Hạ Mẫn gói lại đồ không lên tiếng.
Hắn lại nhớ về ngày xưa…
—–
"Ngày đó ta cùng Hạ Mẫn chơi đùa trên thảo nguyên. Chúng ta hai nam hài nhưng cư nhiên lại đi chơi trò… —– Hắn với Hàn Băng cùng nhau đóng giả tân lang tân nương bái đường thành thân. —–"Ha ha, ngươi không biết hồi đó thế nào đâu! Ta bắt hắn đóng giả nữ nhân, kết quả là…
—–
Kết quả là Hàn Băng bị hắn đấm cho hai mắt tím bầm.
—–
"Hại ta tối đó không dám gặp cha cùng Đoan Mộc bá. Thế là từ đó… —– Từ đó trở đi, nếu cùng chơi, hai người sẽ cùng là tân lang bái đường. —–"Hoặc chính ta giả tân nương.
"Hàn Băng kể xong, mắt nhìn mông lung phía xa chân trời."Hạ Mẫn về đi. Ngươi muốn gì cũng được.
Từ bỏ ngôi vị, cùng ngươi sống một đời lưu lạc nhân gian ta cũng nguyện ý.
"—– Hạ Mẫn cũng bất giác nhìn ra xa ngoài cửa sổ."Ngươi có thật có thể từ bỏ ngôi vị vì ta hay không?
"Hạ Mẫn, tỉnh đi, Hàn Băng hắn không thể làm vậy. —–"Ta thề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!