Chương 26: (Vô Đề)

Cung điện được trang hoàng lộng lẫy. Ở giữa, các vũ nữ đang nhảy múa. Âm nhạc tươi vui ấm áp. Các vị đại thần cùng phi tần hậu cung chia thành hai hàng ngồi phía dưới.

Mọi người không ngớt lời tấm tắc ngợi khen các vũ công.

Màn múa kết thúc, các vũ nữ từ từ lùi khỏi đó. Bỗng trên sà nhà thả xuống một sợi dây lụa mỏng manh yêu kiều. Mọi người im lặng cùng chăm chú nhìn theo.

Một thân nữ tử cũng không kém phần duyên dáng trượt xuống theo sợi dây lụa.

Thật thú vị.

Tuyệt

Các vị đại thần cùng tấm tắc ngợi khen.

Nữ tử vung tay, sợi dây lụa mềm mại uốn lượn giữa không trung. Từng động tác, cử chỉ muôn phần yêu kiều. Từng bước di chuyển lại tựa như chim yến, thoăn thoắt nhẹ nhàng.

Nàng mỉm cười hoa lệ bên dưới lớp vải mỏng màu trắng che nửa mặt.

Âm nhạc cũng nhanh dần, nương theo nhịp điệu, nàng lại bám theo dây lụa phía trên, từ từ múa lụa giữa không trung. Nàng di chuyển ngày càng gần hoàng thượng rồi nhẹ nhàng đáp xuống, mảnh lụa mỏng manh che lấp chén rượu đang toả hương nồng nàn trên tay Hàn Băng.

Hai người nhìn nhau một lúc, âm nhạc tắt. Tiếng vỗ tay reo hò vang lêng như sóng dậy. Bất quá, Hàn Băng chỉ nhìn người kia một lát rồi hướng đến Hạ Mẫn luôn trầm mặc ở góc phòng mà nháy mắt.

Hạ Mẫn khẽ ho, khuôn mặt đã nhuộm một chút đỏ hồng không thích hợp.

Hàn Băng càng cười sáng láng. Nhưng trong mắt mọi người, không hiểu sao lại thành Hàn Băng đang cười cùng nữ tử kia.

Người đó khẽ thu lại lụa phía sau, gỡ khăn che mặt xuống, yểu điệu cười.

"Thần thiếp Hiền Phi xin thỉnh an hoàng thượng."

Hàn Băng hướng nàng tươi cười.

Mọi người đều nghĩ nàng sẽ được sóng vai cùng hoàng thượng ngồi trên nơi cao ngất đó, cùng nhau thưởng rượu nhìn xuống. Rồi sau đó, Hiền phi sẽ được sủng ái và được đưa lên làm hoàng hậu.

Hàn Băng cười.

"Hiền phi, nàng đã tới, mau về chỗ, nghi lễ sắp bắt đầu." y cười chỉ tay về phía bàn trống duy nhất phía dưới.

Sắc mặt Hiền phi cùng tả thừa tướng đã trở nên không thể xấu hơn. Hàn Lân cùng Hạ Mẫn phía dưới cùng bụm miệng cười. Người nào đó nơi này đã quá tự tin rồi.

Suốt cả buổi, Hàn Băng vẫn không rời mắt khỏi Hạ Mẫn phía dưới. Chỉ cần hắn khẽ cau mày, y ngồi trên sẽ lập tức nhổm dậy mà bất an. Nghi lễ kết thúc cũng đã gần đến thời khắc chuyển giao của đất trời.

Hàn Băng ngồi trên tháp cao, cẩn thận xếp mấy đĩa điểm tâm sao cho thật vừa mắt.

Cảm thấy có tiếng bước chân, y quay đầu lại. Đến rồi.

Hạ Mẫn cười nhẹ nhàng, được Lý công công dìu đến.

Hàn Băng giúp hắn ngồi ngay ngắn lên bàn, rồi chạy đến ngồi đối diện, tự mình lôi ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc khánh bằng ngọc được mài dũa tinh sảo, không một tì vết.

"Này là quà cho hài tử."

Hạ Mẫn có chút bất ngờ, mắt hơi chớp đưa tay đến cầm lấy chiếc khánh từ tay người kia. Thật đẹp.

Phải. Y cười.

"Ta làm chiếc khánh này mong hài tử luôn được bình an, vui vẻ, hạnh phúc."

Là ngươi làm? Hạ Mẫn có chút không tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!