Chương 8: (Vô Đề)

Thấy Nguyễn Hân Đề ôm một chồng tài liệu lớn đi ra, Chu Huyên đỡ lấy một ít, hỏi: "Những tài liệu này là gì vậy?"

Nguyễn Hân Đề nhún vai, cười nhẹ: "Tổng giám đốc Ôn bảo em sao chép lại rồi sắp xếp."

"Nhiều thế này sao?" Chu Huyên nhíu mày. "Không biết bao giờ mới xong. Chị làm cùng em nhé."

"Vậy làm phiền chị Chu!" Làm việc hai người sẽ nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa đây là lần đầu tiên Hân Đề làm, cô đương nhiên không từ chối ý tốt của Chu Huyên.

"À đúng rồi Hân Đề, chúng ta kết bạn đi." Chu Huyên cầm điện thoại trên bàn, "Có gì còn tiện liên lạc."

"Được ạ." Nguyễn Hân Đề mở điện thoại, cười ngoan ngoãn: "Em quét mã của chị nhé."

Cô nhập tên mình vào phần ghi chú rồi gửi lời mời kết bạn.

Ngẩng đầu lên, Nguyễn Hân Đề thấy Ôn Tích Hàn đang đứng ở cửa văn phòng, đôi môi mím lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng về phía cô, không rõ là đang nhìn cái gì.

Vì Ôn Tích Hàn đeo kính nên Nguyễn Hân Đề không nhìn rõ ánh mắt nàng, nhưng cô vẫn cảm nhận được tâm trạng của người phụ nữ này đang không được tốt, một luồng áp lực vô hình bao quanh nàng.

"Xong rồi." Sau khi chấp nhận lời mời, Chu Huyên mời Nguyễn Hân Đề vào một nhóm chat. "Hân Đề vào nhóm rồi thì nhớ đổi tên nhé. Có thông báo gì cũng sẽ báo trong nhóm này."

Nguyễn Hân Đề cười lễ phép với Chu Huyên, chân thành cảm ơn: "Vâng, em cảm ơn chị Chu."

"Trợ lý Chu." Ôn Tích Hàn đẩy gọng kính xuống, bất ngờ lên tiếng, giọng nhàn nhạt: "Phiền cô vào trong một lát." Nói xong, nàng quay người vào văn phòng.

Chu Huyên nhìn Nguyễn Hân Đề với vẻ khó hiểu. Trước khi vào văn phòng của Ôn Tích Hàn, cô ấy vội vã dặn dò: "Hân Đề, máy photocopy ở phòng bên trái. Bảng hướng dẫn sử dụng dán ngay cạnh máy, còn giấy A4 thì ở trong ngăn kéo. Em cứ sao chép trước đi, lát nữa chị sẽ giúp em sắp xếp."

Nguyễn Hân Đề khẽ đáp "vâng." Sau khi lời mời vào nhóm được chấp nhận, cô tiện tay sửa lại tên mình trong đó.

Lướt nhanh danh sách thành viên, Nguyễn Hân Đề nhìn thấy cái tên "Ôn Tích Hàn" ngay trên cùng.

Sau một chút do dự, cô vẫn mở trang cá nhân của Ôn Tích Hàn và gửi lời mời kết bạn.

Ngồi tại bàn làm việc khoảng mười phút, điện thoại của Nguyễn Hân Đề vẫn im lặng. Cô bất an, đặt chồng tài liệu đã sắp xếp gần xong một nửa xuống, cầm điện thoại lên. Nhìn lời mời kết bạn đã gửi đi nhưng không thấy hồi âm, cô khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý.

Nguyễn Hân Đề gửi lại một lời mời kết bạn nữa, nhưng lần này, cô thêm vào phần ghi chú: "Tổng giám đốc Ôn, chị có đồ để quên chỗ em."

Ngón trỏ co lại, bẻ khớp tay kêu rắc rắc. Hân Đề cười nhẹ rồi tiếp tục sắp xếp số tài liệu còn lại.

Mười phút sau, cô đã sắp xếp xong toàn bộ. Vừa định lấy điện thoại thì một tiếng tin nhắn vang lên.

Ôn Tích Hàn cuối cùng cũng chịu chấp nhận lời mời kết bạn. Nàng còn gửi một dấu hỏi.

Nguyễn Hân Đề sờ cằm, bắt chước và gửi lại một dấu hỏi.

Vài phút sau, Ôn Tích Hàn hỏi ngắn gọn: "Thứ gì?"

"À..." Nguyễn Hân Đề xóa đi rồi gõ lại: "Chị ơi, trưa nay chị rảnh không? Ăn cơm với em nhé?"

"Để em trả đồ cho chị."

Ôn Tích Hàn: "Tài liệu đã sắp xếp xong chưa?"

Nguyễn Hân Đề: "..."

Cô nghiến răng, trả lời đầy ẩn ý: "Chưa đâu, Tổng giám đốc Ôn."

Sau tin nhắn đó, Ôn Tích Hàn không trả lời nữa.

Nguyễn Hân Đề tức giận ném điện thoại xuống bàn, ôm chồng tài liệu đi vào phòng nhỏ bên cạnh. Cô nghiên cứu hướng dẫn sử dụng máy photocopy rồi lấy một tập giấy A4 từ ngăn tủ. Sau đó, cô bắt đầu sao chép tài liệu một cách có trật tự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!