*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Tích Hàn lúc này vẫn chưa nhận ra sự chú ý của mình đã đi chệch hướng. Khi nàng dời sự chú ý trở lại, Nguyễn Hân Đề đã lùi về, tiếng sột soạt của giấy gói hoa hướng dương trong tay cô vang lên, cứ như thể nụ hôn lướt qua vừa rồi chỉ là ảo giác của .
Hô hấp khựng lại, Ôn Tích Hàn cúi đầu. Cô dùng lòng bàn tay vỗ mạnh hai cái lên đùi, rồi đặt tay lên chốt cửa xe. "Nguyễn Hân Đề, cảm ơn..." Cô định nói là cảm ơn đã đưa cô về.
"Chị..."
Hai giọng nói cùng vang lên một lúc.
Ôn Tích Hàn mím môi, nhìn thẳng vào Nguyễn Hân Đề, ra hiệu cô tiếp tục nói.
Thấy Ôn Tích Hàn cố ý lờ đi nụ hôn nhẹ vừa rồi, Nguyễn Hân Đề che giấu sự hụt hẫng, khẽ chống lưỡi vào vòm họng trên, cẩn thận mở lời: "Chị giúp em dọn đồ được không? Hôm nay em về phòng ký túc xá thu dọn đồ, cốp xe hơi nhiều đồ một chút."
Thực ra, đồ trong cốp xe không nhiều lắm, nhưng đối với Nguyễn Hân Đề một mình thì vẫn khá cồng kềnh, sẽ phải chuyển đi chuyển lại mấy chuyến mới xong. Trong ấn tượng của Ôn Tích Hàn, Nguyễn Hân Đề luôn là một tiểu thư Nguyễn gia được nuông chiều từ bé, tay chân mềm yếu, chưa từng làm việc nặng nhọc. Vì vậy, khi Nguyễn Hân Đề đưa ra lời đề nghị này, Ôn Tích Hàn chỉ suy nghĩ hai giây rồi vui vẻ đồng ý.
Mặc dù có Ôn Tích Hàn giúp đỡ, Nguyễn Hân Đề cũng không dám nhờ nàng chuyển những món quá nặng. Cô chỉ giao cho Ôn Tích Hàn những món có trọng lượng và kích thước vừa phải, còn bản thân thì khuân những món lớn hơn. Sau vài chuyến chuyển đồ, trong cốp xe chỉ còn lại chiếc thùng cuối cùng. Bên trong toàn là sách chuyên ngành, nên nó là món nặng nhất.
Thấy Nguyễn Hân Đề chuẩn bị ôm chiếc thùng xuống, Ôn Tích Hàn chủ động tiến lên giúp. Có Ôn Tích Hàn phụ, Nguyễn Hân Đề cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô quay đầu nhìn mấy bậc tam cấp trước cửa, rồi liếc mắt nhìn Ôn Tích Hàn. Hai người không nói gì, nhưng lại rất ăn ý cùng nhau khiêng thùng lên cầu thang.
Nguyễn Hân Đề chậm rãi thẳng người dậy, thở ra một hơi thật dài, thành thật cảm ơn Ôn Tích Hàn: "Cảm ơn chị nhiều. Nếu một mình em, em thật sự không biết phải làm sao."
Ôn Tích Hàn khẽ mím môi, nhìn sâu vào Nguyễn Hân Đề: "Còn thiếu món đồ nào không?"
Nguyễn Hân Đề nắm tay thành nắm đấm, đấm vào lưng ra vẻ mỏi mệt. Cô kiểm tra lại cốp xe, rồi lấy bó hoa hướng dương từ ghế sau xuống. Sau khi khóa xe, cô bước nhanh lên cầu thang. "Lần này thì hết rồi."
Ôn Tích Hàn khẽ "ừ" một tiếng, rồi cúi người cùng Nguyễn Hân Đề khiêng thùng đồ vào thang máy. Rất nhanh, họ đã đến tầng. Ôn Tích Hàn lại giúp cô mang thùng đồ đến cửa căn hộ.
Nguyễn Hân Đề dùng vân tay mở cửa. Vô thức, cô dùng chân đá nhẹ vào chiếc thùng. Bánh xe nhỏ dưới đáy thùng quay tròn, và cả chiếc thùng ngoan ngoãn lăn vào trong phòng.
"..."
Ôn Tích Hàn im lặng nhìn chiếc thùng, vẻ mặt không thể hiện điều gì. Vài giây sau, nàng mới quay sang nhìn Nguyễn Hân Đề. Lúc nãy chuyển thùng, nàng không hề dùng sức, toàn bộ trọng lượng đều dồn vào phía Nguyễn Hân Đề. Hơn nữa, chiếc thùng này còn có bánh xe...
Nhưng Nguyễn Hân Đề không hề hay biết. Cô đẩy cửa mở rộng, cười rạng rỡ mời Ôn Tích Hàn vào nhà: "Cảm ơn chị. Chị có muốn vào uống nước không?"
Ôn Tích Hàn thu lại ánh mắt, nói một câu đầy ẩn ý: "Chai nước suối, em để quên trên xe rồi."
Nguyễn Hân Đề cười lơ đễnh, mời mọc ân cần hơn: "Chỉ là một chai nước thôi mà. Để em rót cho chị một ly nước nóng nhé?"
Sau một thoáng suy nghĩ, Ôn Tích Hàn gật đầu, bước vào: "Phiền em rồi."
"Không phiền, không phiền chút nào," Nguyễn Hân Đề đáp. Cô cúi người, loáng một cái đã đẩy hết đồ đã chuyển vào phòng khách.
Nhìn động tác nhanh nhẹn của Nguyễn Hân Đề, ánh mắt Ôn Tích Hàn dừng lại hai giây trên vòng eo lộ ra một nửa, đặc biệt là đường cơ bụng đẹp mắt ẩn hiện. Ánh mắt nàng sâu hơn, như vô tình nhìn sang chỗ khác. Có lẽ, nàng nên định nghĩa lại cụm từ tay chân mềm yếu của Nguyễn Hân Đề. Đêm đó dù đã tắt đèn, nhưng cảm giác trên tay nàng không thể lừa dối, cô nhóc này có cơ bụng.
Đẩy hết đồ vào phòng, Nguyễn Hân Đề đi rửa tay, rồi thẳng tiến đến quầy bar. Cô hào hứng hỏi: "Chị có thích uống sữa không?"
Ôn Tích Hàn lướt mắt qua bình hoa chuông trong phòng khách đã hơi héo, nhạt giọng đáp: "Thỉnh thoảng chị có uống."
"Vậy à," Nguyễn Hân Đề trầm ngâm. Cô lấy một hộp sữa tươi cho vào lò vi sóng. Sau khi hâm nóng sữa, cô lấy hai chiếc bình lắc ra khỏi tủ. Cô cho bơ vào bình lắc và khuấy cho đến khi hơi sệt lại, rồi cho sữa nóng vào, cuối cùng là phô mai kem và đường fructose đã để sẵn trong tủ lạnh. Sau vài phút lắc, Nguyễn Hân Đề lại lấy ra một chai rượu trắng Lão Diếu¹.
Nguyễn Hân Đề áng chừng khẩu vị của Ôn Tích Hàn và cho thêm một chút rượu trắng. Cô rót ra một chiếc ly thủy tinh chuyên dụng, thêm một lớp kem phô mai chua ngọt lên trên mặt, cắm ống hút vào rồi đẩy về phía Ôn Tích Hàn. "Chị nếm thử xem?"
"Đây là em tự pha à?" Ôn Tích Hàn ngồi xuống chiếc ghế cao trước quầy bar, xoay ly thủy tinh trong tay. Nhất thời cô không biết nên gọi món này là trà sữa hay rượu.
Ngụm đầu tiên là vị sữa rất đậm, xen lẫn vị mặn đặc trưng của phô mai. Sau vị sữa là hương thơm thuần khiết của rượu Lão Diếu. Mùi rượu không nồng cũng không nhạt, rất rõ hương. Cả hai mùi hương hòa quyện vào nhau, như đang từ từ lên men, càng ngửi càng thấy lạ.
"Không hẳn," Nguyễn Hân Đề cũng rót cho mình một ly. Cô thấy mùi rượu chưa đủ, liền cho thêm một chút Lão Diếu nữa, dùng ống hút khuấy đều rồi giải thích: "Trước đây em có uống một loại sữa rượu ở tiệm trà sữa, rồi tự cải tiến theo khẩu vị của mình." Ánh mắt lướt qua một tia tinh nghịch, cô nói với Ôn Tích Hàn: "Chị là người đầu tiên được nếm thử đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!