Giọng của Ôn Tích Hàn rất êm tai, trong trẻo như gió mát, mang lại cảm giác dễ chịu. Nhưng lúc này, Nguyễn Hân Đề lại thấy chột dạ. Một lời nói dối lại cần vô số lời nói dối khác để che đậy. Nguyễn Hân Đề không hề muốn lừa dối Ôn Tích Hàn, nhưng bị nàng vạch trần một cách bình thản trước mặt lại là chuyện khác.
Khóe môi khẽ giật, Nguyễn Hân Đề cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, cười gượng hai tiếng. Vừa đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Ôn Tích Hàn, cô lại sợ sệt, sờ mũi, ấm ức hỏi: "Sao chị biết ạ?"
Ôn Tích Hàn thu trọn mọi biểu cảm thay đổi trên mặt Nguyễn Hân Đề vào mắt, nhướn mày, mím môi nhạt giọng nói: "Đoán thôi."
Thực ra, không hẳn là đoán. Với sự hiểu biết của nàng về Nguyễn Hân Đề, cô nhóc này từ nhỏ đã được nuông chiều, một phần sự chiều chuộng đó đã ăn sâu vào máu. Điều quan trọng hơn là khi Lê Mạt đến đón nàng, chỗ đỗ xe đối diện căn hộ đã trống. Hơn nữa, từ bức ảnh khoe khoang của Nguyễn Tô, Ôn Tích Hàn không khó để đoán rằng Nguyễn Hân Đề đã lái xe về nhà từ sáng sớm. Từ nhà Nguyễn Tô đến đây mất khoảng một tiếng đồng hồ. Nếu nói Nguyễn Hân Đề không lái xe, Ôn Tích Hàn sẽ không tin một chữ nào.
Nguyễn Hân Đề: "..."
Ôn Tích Hàn cúi mắt, kìm lại nụ cười. Nàng cắn thêm một miếng kẹo đường nhỏ, ngậm trong miệng, để vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng. Vị kẹo ngọt mà không ngấy, thoang thoảng mùi lúa mạch, đầy hương vị quen thuộc trong ký ức.
Hơn mười năm trôi qua, thành phố A đã thay đổi rất nhiều, giống như người trước mặt này, thay đổi lớn đến mức nàng suýt không nhận ra.
Nguyễn Hân Đề đậu xe ở bãi đỗ xe đối diện quán tôm hùm, mất khoảng mười phút đi bộ. Ôn Tích Hàn vừa ăn kẹo, bước đi không nhanh không chậm, như đang tản bộ.
Nguyễn Hân Đề tất nhiên rất vui. Cô liên tục tìm chuyện để trò chuyện với Ôn Tích Hàn, chỉ mong con đường này có thể dài hơn một chút.
"Hai người vừa rồi là bạn cùng phòng của em. Người cao hơn, mặt hơi lạnh lùng là Trình Việt, còn người hoạt bát hơn, nói nhiều hơn là Giang Vận." Nguyễn Hân Đề dừng lại, rồi cười nói tiếp: "À đúng rồi, hai người họ bảo đã từng thấy chị ở hành lang. Nếu chị còn nhớ."
Trí nhớ của Ôn Tích Hàn từ trước đến nay rất tốt. Nàng hồi tưởng lại một chút là nhớ ra ngay. Lúc đó, nàng không để ý, nhưng qua lời Nguyễn Hân Đề nói, nàng đã ghép đúng người.
"Có chút ấn tượng," Ôn Tích Hàn đáp, ăn nốt phần kẹo đường cuối cùng rồi ném que gỗ vào thùng rác.
"Trình Việt là một học bá, bốn năm qua luôn là người đứng đầu khoa tụi em," Nguyễn Hân Đề tự hào nói.
Ôn Tích Hàn liếc nhìn cô, thuận miệng hỏi lại: "Vậy còn em?"
Nguyễn Hân Đề ngượng ngùng đáp: "Cũng trong top 3 thôi ạ."
"..." Ôn Tích Hàn hỏi một cách tinh tế: "Không định ra nước ngoài du học sao?"
Nguyễn Hân Đề cười: "Trình Việt đã nhận được lời mời từ trường đại học ở nước ngoài rồi. Còn em, phải hai tháng nữa mới bắt đầu học thạc sĩ ở trường trong nước."
Ôn Tích Hàn khẽ "à" một tiếng, không hỏi thêm. Nhưng nàng chợt nhớ lại lời của HR và chủ tịch Lê trong ngày đầu tiên nhậm chức: "Chủ tịch Lê, bạn thực tập sinh này là người có năng lực tổng hợp tốt nhất trong lứa này. Hơn nữa, bạn ấy còn thi đậu thạc sĩ Đại học A. Hai tháng này đến phỏng vấn, chủ yếu là muốn trải nghiệm thôi. Ban đầu bạn ấy còn đăng ký vào bộ phận hậu cần..."
Phỏng vấn bộ phận hậu cần... việc này đúng là phong cách của cô nhóc. Ôn Tích Hàn cũng biết rõ vì sao Nguyễn Hân Đề lại đột ngột đổi ý và xin làm trợ lý. Đồng thời, nàng còn nhận ra một điểm quan trọng suýt bị bỏ sót: Nguyễn Hân Đề là thực tập sinh, thời gian làm việc là hai tháng. Hai tháng, không dài cũng không ngắn, và đã trôi qua được một phần tư thời gian rồi.
"Tút tút..."
Nguyễn Hân Đề lấy chìa khóa, mở khóa xe, rồi thản nhiên kéo cửa ghế phụ, mỉm cười mời Ôn Tích Hàn vào. Khi Ôn Tích Hàn đã ngồi vào xe, Nguyễn Hân Đề mới đi vòng ra sau xe, ngồi vào ghế lái. Ở nơi Ôn Tích Hàn không thấy, cô xoa xoa lòng bàn tay đang lấm tấm mồ hôi vào quần.
Ôn Tích Hàn thắt dây an toàn, thấy Nguyễn Hân Đề cầm vô lăng nhưng không có ý định khởi động xe. Ánh mắt nghi ngờ của nàng dần sâu hơn. Nàng không giục mà cứ im lặng chờ đợi.
Nguyễn Hân Đề hít một hơi thật sâu, lấy cốc giữ nhiệt bên cạnh hộp tựa tay ra, nhấp một ngụm nước ấm để lấy giọng. Cô ấp úng mở lời: "Chị ơi, em chợt nhớ ra, lúc ăn tối, em cũng uống một chút rượu..."
"Cạch," Nguyễn Hân Đề mở dây an toàn, "Hay là chị lái xe nhé?"
Im lặng một lúc. Ôn Tích Hàn mím môi nói: "Gọi tài xế lái hộ đi." Lúc ăn tối, nàng cũng uống một chút rượu vang đỏ với Lê Mạt.
"Vâng," Nguyễn Hân Đề nhấp thêm ngụm nước, cắn nhẹ vào môi, rồi phải đậy nắp cốc hai lần mới xong.
Tài xế đến rất nhanh. Nguyễn Hân Đề đưa chìa khóa cho anh ta rồi cùng Ôn Tích Hàn ngồi ở ghế sau. Cô dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào khuỷu tay Ôn Tích Hàn, chỉ vào ngăn chứa đồ ở cánh cửa xe. "Nước suối ở trong đó."
Vị ngọt của kẹo vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, kéo theo cơn khát không thể kìm nén. Yết hầu Ôn Tích Hàn khẽ trượt, nàng nói nhỏ một tiếng "cảm ơn". Nước suối lạnh tuy không bằng nước ấm trong cốc giữ nhiệt, nhưng cũng đủ để làm dịu cơn khát của nàng.
Nguyễn Hân Đề hạ nhẹ cửa kính xe, thả lỏng người và dựa vào ghế. Mượn ánh sáng mờ ảo từ đèn đường, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt của Ôn Tích Hàn. "Chị?"
"Ừm?" Ôn Tích Hàn đáp lại, giọng nói khẽ khàng, có chút lười biếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!