Ôn Tích Hàn cầm trên tay túi đồ ăn vặt Nguyễn Hân Đề vừa nhét vào, ngập ngừng một lúc lâu cũng không nói nên lời.
"Em..."
Hôm Nguyễn Hân Đề và Chu Huyên mua đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, Ôn Tích Hàn tình cờ đi ngang qua. Nàng từng nghĩ đối phương thích ăn vặt nên mới mua nhiều đồ như vậy, nhưng giờ ngẫm lại, ngoài buổi sáng nay thấy cô ngậm một cây kẹo m*t, những lúc khác Ôn Tích Hàn gần như chưa bao giờ thấy Nguyễn Hân Đề ăn vặt.
Chưa kể, tất cả đồ ăn trong ngăn kéo đều là loại ngọt.
"Hửm?" Nguyễn Hân Đề cúi đầu. Một lọn tóc khẽ rủ xuống bên tai. Cô khom người, kéo một ngăn kéo khác ra, lấy một túi bánh mì nhỏ nhét vào tay Ôn Tích Hàn. Khi cô đứng dậy, giọng nói biến mất trong tiếng ròng rọc của ngăn kéo: "Muộn rồi, em về đây."
Nhanh chóng lưu lại vài trang Power Point cuối cùng, Nguyễn Hân Đề tắt máy tính. Vẻ mặt cô dịu dàng, giọng nói chậm rãi: "Mấy ngày nay trời hơi lạnh, chị đừng để bị cảm."
Cầm lấy túi xách và khoác chiếc áo màu bạc trên ghế vào, Nguyễn Hân Đề bước đi, lướt qua Ôn Tích Hàn. Cô nghe thấy một tiếng "cảm ơn" rất khẽ, vẫn mang theo sự lạnh lùng quen thuộc, nhưng không hiểu sao lại khiến Nguyễn Hân Đề cảm thấy ấm áp lạ thường.
Ngoài trời đang mưa phùn. Vừa ra khỏi công ty, cơn gió lạnh buốt ập đến. Nguyễn Hân Đề khép cổ áo lại, bước nhanh về phía bãi đỗ xe.
Bảy giờ hơn, trời đã tối hẳn. Giờ tan tầm cao điểm đã qua, đường phố vắng vẻ hơn nhiều và không còn tắc nghẽn như trước.
Trên đường trở về căn hộ, Nguyễn Hân Đề tiện đường ghé qua siêu thị để lấp đầy tủ lạnh. Cô mua thêm hai chiếc túi vải đựng hộp cơm trưa, giống hệt chiếc túi đã đưa cho Ôn Tích Hàn buổi sáng.
Hộp cơm vẫn còn ở chỗ Ôn Tích Hàn, và Nguyễn Hân Đề đã lên kế hoạch cho sáng mai, cô sẽ lặp lại chiêu cũ để trao đổi.
Cứ thế, cô trở về căn hộ đã là 9 giờ tối. Vào bếp, cô từ từ chuẩn bị bữa trưa cho ngày mai xong xuôi mới thấy nhẹ nhõm.
Sau khi tắm táp thư giãn, Nguyễn Hân Đề khoác áo choàng tắm, nhàn nhã lau mái tóc ướt sũng. Cô tự rót một ly rượu vang đỏ để dễ ngủ, rồi ra ban công đi dạo một vòng. Cô tưới nước cho những chậu hoa ở góc, tiện tay vắt chiếc khăn dài lên vai. Vừa nhấp rượu, cô vừa ngắm cảnh đêm, tai vẫn lắng nghe động tĩnh từ căn hộ bên cạnh.
Ôn Tích Hàn vẫn chưa về.
Những cây hoa bỉ ngạn cô đã trồng trước đó đã mọc ra vài mầm non dài, trên đầu mầm còn đọng những giọt nước long lanh, tràn đầy sức sống.
Ngón trỏ thon dài khẽ nhúc nhích, Nguyễn Hân Đề cầm ly rượu, đứng thêm một lúc ở ban công. Khi thấy một chiếc xe màu xám bạc từ từ tiến vào bãi đỗ xe dưới nhà, cô khẽ thở phào, quay người trở vào phòng ngủ.
Một ngày trôi qua, Nguyễn Hân Đề vẫn thức dậy rất sớm. Sau khi nấu xong một nồi cháo bí đỏ, cô lại xào thêm hai món ăn đơn giản. Lần này, cô không dùng hộp cơm mà bày ra một cái đĩa, rồi tự tin gõ cửa căn hộ đối diện.
Nguyễn Hân Đề đếm thầm trong lòng. Hai phút trôi qua, cánh cửa đúng giờ mở ra.
Ôn Tích Hàn mặc đồ ngủ đứng ở bên trong. Vẻ ngái ngủ hiện rõ, mái tóc dài đến eo hơi xoăn, gương mặt xinh đẹp còn vương sự mệt mỏi. Đôi mắt đào hoa mơ màng, mông lung, làm sự lạnh lùng và xa cách thường thấy cũng mờ đi nhiều.
Người bị đánh thức có phản ứng chậm hơn bình thường. Ôn Tích Hàn nhíu mày nheo mắt nhìn Nguyễn Hân Đề, rồi đưa tay che miệng ngáp một cách uể oải. Khóe mắt nàng hơi ửng hồng, ẩm ướt, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn ngày thường: "Có chuyện gì không?"
"Ăn sáng nhé?" Nguyễn Hân Đề không vòng vo, thể hiện rõ mục đích của mình. Cô đưa cháo bí đỏ và đồ ăn kèm trước mặt Ôn Tích Hàn.
Cháo mới nấu xong, hơi nóng bốc lên, hạt cháo mềm nhừ, vàng óng, mùi thơm nức mũi.
Một tiếng nuốt nhỏ vang lên trong cổ họng Ôn Tích Hàn. Nguyễn Hân Đề nói tiếp: "Lúc nấu em còn cho thêm vài viên đường phèn đấy."
Vẻ mặt Ôn Tích Hàn khẽ dao động. Có lẽ vì nàng vừa mới tỉnh ngủ, có lẽ vì bị bữa sáng trước mặt lôi cuốn, hoặc có lẽ là vì người đứng trước mặt chính là cô cháu gái nhỏ Nhuyễn Nhuyễn của nàng. Ôn Tích Hàn né người sang một bên, lại một lần nữa cho phép Nguyễn Hân Đề vào nhà.
Nguyễn Hân Đề mang bữa sáng vào, thản nhiên đi đến bàn ăn, cẩn thận đặt cháo và thức ăn kèm xuống. Cô quay đầu lại hỏi Ôn Tích Hàn, người vẫn còn đang ngẩn ngơ: "Chị ơi, hộp cơm đâu rồi ạ?"
Nghe vậy, Ôn Tích Hàn nghi ngờ nhìn cô. Sau hai giây, như thể đã hiểu ra, ánh mắt nàng vẫn còn mơ màng: "Ở trong bếp." Nàng nhớ không nhầm, tối qua tắm xong nàng vẫn để nó ở đó.
"Vâng, được rồi," Nguyễn Hân Đề đáp lại một cách tự nhiên. "Em đi lấy đây. Chị mau đi thay đồ đi."
Ôn Tích Hàn đứng yên, nhìn theo Nguyễn Hân Đề vào bếp, rồi mới dần dần tỉnh táo lại. Nàng đưa tay day day thái dương, chậm rãi đi về phòng ngủ.
Thu dọn xong hộp cơm, Nguyễn Hân Đề khép hờ cửa, rồi trở về căn hộ của mình, đặt phần cơm đã chuẩn bị sẵn lên bàn ăn.
Ôn Tích Hàn hẳn là đang rửa mặt trong phòng tắm. Nguyễn Hân Đề nhân tiện bày đũa và thìa ra, rồi rón rén khép cửa lại, trở về căn hộ đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!