Ôn Tích Hàn nhìn Thích Cảnh Ninh, vẻ mặt khó tả. Ôm hy vọng cuối cùng, cô siết chặt ly rượu trong tay, gằn từng chữ: "Cái người bạn nhỏ cậu nói... là ai?"
Thích Cảnh Ninh lặng lẽ lùi lại một bước, vẻ mặt chột dạ lộ rõ: "Chính là... cái người bạn kiêm đối tác quán bar mà tớ đã nói với cậu trước đây, trước khi cậu về nước ấy..."
Ôn Tích Hàn im lặng nhìn cô, sự dịu dàng trong ánh mắt vẫn còn đó, nhưng sự lạnh lẽo bên trong thì sâu không thấy đáy. Thích Cảnh Ninh bị Ôn Tích Hàn nhìn chằm chằm càng thêm chột dạ, ánh mắt chớp liên hồi, giọng nói yếu ớt: "Nào... chẳng phải là vẫn muốn chính thức giới thiệu hai người quen biết sao? Mấy chuyện trước đây, sao tớ biết lại trùng hợp như thế..."
Thấy Ôn Tích Hàn đứng dậy, có vẻ chuẩn bị rời đi, Thích Cảnh Ninh vội vàng nói: "Tích Hàn, giờ cậu ra ngoài, không có gì bất ngờ, sẽ gặp đúng Hân Đề đấy."
"..." Nghe Thích Cảnh Ninh nói ra hai chữ 'Hân Đề', tia hy vọng cuối cùng của Ôn Tích Hàn hoàn toàn tan vỡ.
Nàng hít một hơi thật sâu, không mấy tự nguyện ngồi xuống, nhíu mày nói: "Cậu không nên để em ấy đến."
Thích Cảnh Ninh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ôn Tích Hàn ngại gặp Nguyễn Hân Đề. Nhưng cô thì không ngại. Cô nhún vai, dùng ngón trỏ thon dài chỉ vào bức ảnh vừa đăng, vẻ mặt vô tội: "Cậu xem, tớ không nói gì cả, cũng chẳng biết em ấy biết bằng cách nào, chỉ nói là muốn đến thôi." Cô thì thầm thêm: "Nếu cậu còn ở đây, tớ đâu dám gọi em ấy đến. Ngay cả có ý nghĩ đó thì cũng phải gọi từ sớm rồi, làm gì đợi đến bây giờ."
Ôn Tích Hàn: "..."
Nhíu mày mở bức ảnh ra, Ôn Tích Hàn xem kỹ vài lần, nhưng vẫn không thể hiểu nổi Nguyễn Hân Đề đã nhận ra bằng cách nào.
Nhận thấy người bạn thân đang bối rối, Thích Cảnh Ninh rất hợp thời cơ chen vào, đưa ra một ý tưởng ngốc nghếch: "Cậu cũng chưa hiểu đúng không? Hay là đợi Hân Đề đến, chúng ta hỏi thẳng em ấy xem sao?"
Ôn Tích Hàn không chút khách khí lườm Thích Cảnh Ninh. Nàng vẫn rót nốt chút rượu đỏ còn lại trong bình decanter vào ly và nói: "Cậu đúng là thích hóng chuyện."
Thích Cảnh Ninh cười ha hả phủ nhận: "Tớ đâu có hóng chuyện. Chỉ đơn giản là thấy hai người thật sự rất có duyên."
Khóe môi khẽ giật, Ôn Tích Hàn cười nhạt đầy ẩn ý, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Có duyên sao? Nàng và Nguyễn Hân Đề còn có nhiều cái duyên hơn thế nữa.
Thích Cảnh Ninh vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ đã khẽ mở. Người đến chính là Nguyễn Hân Đề.
Cô mặc một chiếc áo hoodie tối màu và quần jean rộng thùng thình. Ánh sáng phản chiếu từ cửa khiến dáng người cô trông càng mảnh mai, nhưng lưng lại thẳng tắp, ẩn hiện đường cong thon thả.
Thích Cảnh Ninh khẽ ho, cười chào đón nhiệt tình: "Hân Đề, cuối cùng em cũng đến rồi!"
"Chị Ninh." Nguyễn Hân Đề kéo một chiếc ghế, ngồi xuống phía đối diện bàn vuông. Khi gọi Ôn Tích Hàn, giọng cô rõ ràng trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Chị ơi."
Ôn Tích Hàn không đáp lại, mặt nghiêng lạnh lùng, dửng dưng đặt ly rượu xuống. Thích Cảnh Ninh liếc mắt ra hiệu cho Ôn Tích Hàn. Thấy nàng không để ý, cô đành dùng chân đá một cái.
Nguyễn Hân Đề khẽ cứng người, lặng lẽ lùi ghế ra sau một chút.
Thấy Ôn Tích Hàn vẫn không phản ứng, Thích Cảnh Ninh lại tăng lực đá thêm một cú nữa. Khẽ ho một tiếng, Nguyễn Hân Đề không nhịn được nhắc nhở: "Chị Ninh, chị đá trúng em rồi."
"À..." Thích Cảnh Ninh lặng lẽ rụt chân lại, không hề ngượng ngùng giải thích: "Hân Đề, xin lỗi em nhé, chân chị bị chuột rút."
Ánh mắt Nguyễn Hân Đề lướt qua đĩa nhỏ trước mặt Ôn Tích Hàn, nơi có gần một nửa múi bưởi đã được ăn, cô cười nhẹ: "Không sao đâu chị."
Thích Cảnh Ninh cúi đầu nhìn dưới bàn, tìm chủ đề nói chuyện: "Vậy, Hân Đề muốn uống gì không?"
"Không cần đâu chị Ninh, nếu muốn uống thì em tự lấy ạ." Nguyễn Hân Đề khéo léo từ chối, ánh mắt vẫn luôn dán vào Ôn Tích Hàn.
"Ừm, được." Thích Cảnh Ninh hắng giọng, giọng điệu bất ngờ nghiêm túc hơn: "Mặc dù hai người đã gặp nhau rồi, nhưng chị thấy vẫn nên chính thức giới thiệu lại một chút."
Nói rồi, cô chỉ vào Ôn Tích Hàn, giới thiệu sơ lược: "Đây là Ôn Tích Hàn, bạn thân gần hai mươi năm của chị."
Sau đó cô nói với Ôn Tích Hàn: "Nguyễn Hân Đề."
Đợi hai giây, không thấy Thích Cảnh Ninh nói tiếp, Nguyễn Hân Đề do dự hỏi: "Hết rồi ạ?" Ánh mắt cô như đang hỏi, sao chị không nói thêm chút gì nữa, dù là khen em cũng được mà.
Thích Cảnh Ninh giả vờ không thấy, thành thật gật đầu: "Ừm, hết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!