*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyễn Hân Đề sững sờ trong giây lát. Nếu không phải vì khoảng dừng ngắn ngủi mà cô nhận thấy trong lời nói của người phụ nữ, có lẽ cô đã tin thật.
Nụ cười trên môi không hề giảm, Nguyễn Hân Đề nói: "Nếu chị không thích hoa hồng trắng, vậy lần sau em sẽ tặng hoa khác."
Bàn tay nắm cán ô của Ôn Tích Hàn siết chặt lại. Nàng cụp mi gọi: "Nguyễn Hân Đề..."
"Chị ơi." Nguyễn Hân Đề nhẹ nhàng cắt ngang lời Ôn Tích Hàn, không nói gì mà nhét quả bưởi đang ôm trong tay vào tay nàng: "Ăn bưởi nhé? Bưởi dạo này ngọt lắm."
Môi mỏng khẽ mở, chưa kịp để Ôn Tích Hàn nói gì, Nguyễn Hân Đề đã đưa ngón trỏ lên chặn môi nàng, không muốn để nàng nói thêm.
"Chị ơi." Nguyễn Hân Đề chỉ vào vị trí trái tim mình: "Hãy đi theo con tim mách bảo, được không?"
Dừng lại vài giây, Nguyễn Hân Đề tiếp tục: "Và đừng từ chối em nhanh như vậy, được không?"
"Hãy cho em một cơ hội, được không?"
Nói đến đây, nụ cười trên môi Nguyễn Hân Đề nhạt đi rõ rệt, và có chút gượng gạo hơn trước, khiến người ta không đành lòng.
Khẽ cắn đầu lưỡi, giọng Ôn Tích Hàn trầm xuống: "Nguyễn Hân Đề, nếu đây là một chuyện đã định trước không có kết quả, em có còn lựa chọn bắt đầu không?"
Nguyễn Hân Đề lại nói: "Nhưng chị ơi, chị không thử, làm sao biết chuyện này đã định trước không có kết quả?"
Ôn Tích Hàn hạ vành ô xuống, che đi sự ảm đạm trong mắt: "Chị đã qua cái tuổi có thể thua rồi."
Tuổi 31 này, thực sự không còn trẻ nữa.
Về tình cảm, thời còn trẻ, Ôn Tích Hàn từng mong mỏi, khao khát cái cảm giác rung động, liều lĩnh đó. Tình yêu song phương vốn không dễ, gặp được người mình thích lại càng khó hơn.
Sau này, cùng với tuổi tác tăng lên, với tư cách là một người ngoài cuộc, Ôn Tích Hàn thấy nhiều thứ hơn, tâm trạng cũng dần thay đổi, và nàng dần cảm thấy những suy nghĩ trước đây thật quá trẻ con. Tình yêu không thể miễn cưỡng, nhưng hiện tại nàng cũng không chấp nhận nó.
Có lẽ, nàng và Nguyễn Hân Đề, giữ mối quan hệ dì
-cháu gái là tốt nhất rồi.
Nguyễn Hân Đề từ từ thở ra một hơi. Nụ cười trên khuôn mặt nhạt đi quá nửa. Giọng cô trở nên nghiêm túc và kiên định, hỏi một câu giống hệt đêm hôm đó ở khách sạn: "Chị ơi, chị có biết 'True Love'
- Tình yêu Đích thực
- có ý nghĩa gì không?"
Chưa đợi Ôn Tích Hàn nói, Nguyễn Hân Đề lùi lại một bước, cười nhẹ một tiếng: "True love, tình yêu chân thật nhất, cũng cần một trái tim chân thành nhất. Sau này, chị Ninh từng hỏi em sao không thấy em đến uống nữa. Chị Ninh chính là bà chủ của quán bar đó."
"Em trả lời chị ấy, vì thế nó mới gọi là true love mà, true love, đương nhiên phải để người mình thích uống trước, vì cô ấy là true love của em."
Đôi mắt đào hoa cụp xuống, Ôn Tích Hàn thở dài: "Nhuyễn Nhuyễn... Nguyễn Hân Đề, chúng ta hãy bình tĩnh một thời gian, được không?"
Ở nơi mà Ôn Tích Hàn không nhìn thấy, Nguyễn Hân Đề dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, kiềm chế bản thân và khẽ đáp: "Vâng."
Sau khi rời khỏi căn hộ, Ôn Tích Hàn lái xe thẳng đến quán bar của Thích Cảnh Ninh.
Khi chờ đèn đỏ, Ôn Tích Hàn cụp mắt nhìn quả bưởi đặt ở ghế phụ, nắm chặt vô lăng, thầm đếm ngược ba giây cuối cùng, rồi đạp ga.
Khi Ôn Tích Hàn đến, Thích Cảnh Ninh đang kiểm kê hàng ở quầy. Thấy nàng đến sớm như vậy, trên tay còn ôm một quả bưởi, cô ấy ngạc nhiên nhìn đồng hồ, nói một cách đầy ẩn ý: "Này, khách quý hiếm có đây, đến thì đến, sao còn mang quà thế?"
Ôn Tích Hàn lườm Thích Cảnh Ninh, ngồi xuống đối diện, tiện tay đặt quả bưởi tròn lên bàn, mở lời ngay: "Uống với tớ vài ly nhé?"
Thích Cảnh Ninh nhìn nàng một cách kỳ lạ, tò mò gác công việc sang một bên, buôn chuyện: "Sao thế? Tâm trạng không tốt à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!