*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
12 giờ 30, Nguyễn Hân Đề lần lượt bày các món ăn đã nấu xong lên bàn.
Nhân lúc cô vào bếp lấy bát đũa, Nguyễn Tô vươn cổ nhìn về phía bàn ăn. Không thấy rõ là món gì, nhưng có ba món, ít hơn so với bữa tối hôm qua.
Nguyễn Tô vẫn thản nhiên ngồi trên ghế sofa, mặt không đổi sắc nhắn tin lại cho Ôn Tích Hàn: [Ăn cơm.]
Đúng lúc đó, Nguyễn Hân Đề bưng bát đũa ra, gọi: "Mẹ ơi, ăn cơm nào!"
Nguyễn Tô thu điện thoại, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, "Ừm" một tiếng khẽ, rồi thong thả đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Ba món ăn mang phong cách gia đình, có món mặn, món chay, và canh, được bày biện đơn giản, trông khá đẹp mắt. Nguyễn Tô nghĩ, hương vị chắc cũng không tệ đâu.
"Khụ khụ." Nguyễn Hân Đề hắng giọng, lần lượt giới thiệu: "Đây là món gà kho ba chén¹ con làm theo công thức trên mạng, khoai tây xào ớt xanh và canh cà chua trứng."
Nguyễn Tô gật đầu. Dưới ánh mắt mong đợi của Nguyễn Hân Đề, bà từ từ gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, rồi đưa ra lời nhận xét: "Cũng không tồi." Thực sự rất ngon, hương vị còn vượt xa cả mong đợi của bà.
Nguyễn Hân Đề thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm nói: "Đây là lần đầu tiên con làm gà kho ba chén." Cô nghĩ bụng, hai hôm nữa có thể làm cho Ôn Tích Hàn nếm thử.
Nguyễn Tô hơi bất ngờ, ngước mắt nhìn Nguyễn Hân Đề, dịu dàng nói: "Lần đầu làm mà có hương vị này, rất tốt."
Nói rồi bà nhìn xuống bàn, hỏi: "Có cơm không?"
Nguyễn Hân Đề vỗ đầu, cười nói: "Có ạ, con quên mang ra. Con đi lấy ngay đây."
Khi Nguyễn Hân Đề quay người vào bếp, Nguyễn Tô cầm điện thoại lên, nhanh chóng chụp một bức ảnh và gửi cho Ôn Tích Hàn.
Ôn Tích Hàn bất lực trả lời: [Chị ơi, chị có trẻ con quá không vậy?]
Trẻ con?
Nguyễn Tô đương nhiên không thừa nhận mình trẻ con: [Chị trẻ con chỗ nào?]
[Ôn Tích Hàn: Chị bây giờ rất trẻ con.]
Nguyễn Tô nhấn mạnh: [Đây là lần đầu tiên chị được ăn cơm Nhuyễn Nhuyễn nấu.]
Ôn Tích Hàn không chút khoe khoang mà đâm một nhát: [Mấy ngày nay bữa sáng của em đều là Nhuyễn Nhuyễn nấu.]
Nguyễn Tô kinh ngạc trợn tròn mắt: [?]
Nhưng nghĩ lại, hai người không chỉ là hàng xóm mà còn là quan hệ chủ
-tớ, quan tâm nhau một chút cũng là chuyện bình thường.
"Mẹ?" Khi Nguyễn Hân Đề bưng nồi cơm điện ra, cô thấy Nguyễn Tô đang nắm chặt điện thoại, vẻ mặt khó tả.
Khẽ nghiến răng, Nguyễn Tô úp điện thoại xuống bàn, che giấu cảm xúc: "Ăn cơm trước đi."
"Vâng, được ạ." Nguyễn Hân Đề không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Nguyễn Tô đang phiền lòng vì chuyện công ty.
Tài nấu ăn của Nguyễn Hân Đề tốt hơn Nguyễn Tô tưởng, các món ăn cũng hợp khẩu vị bà một cách bất ngờ. Ăn kèm với cơm dẻo mềm, lúc nào không hay, một bát cơm đã vơi đi.
Thầm so sánh với bức ảnh Ôn Tích Hàn gửi hôm qua, Nguyễn Tô nhận ra mình tham lam. Bà không chỉ muốn ăn những món Nguyễn Hân Đề nấu tối qua, mà còn muốn nếm thử bữa sáng cô làm.
Cố kìm lại ý nghĩ muốn thêm nửa bát cơm, Nguyễn Tô múc một bát canh cà chua trứng cho mình, rồi như vô tình hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, con biết nấu ăn từ khi nào vậy?"
"Ừm..." Nguyễn Hân Đề do dự một chút, kể chi tiết: "Chắc là năm thứ hai đại học. Giai đoạn đó sau giờ học con có rất nhiều thời gian, con đi làm thêm nhiều việc và dần dần học được..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!