Chương 26: (Vô Đề)

Thái dương Ôn Tích Hàn giật giật, nàng chỉ muốn rút tay ra.

Nhận ra ý định của nàng, Nguyễn Hân Đề không những không buông tay mà còn nắm chặt hơn. Cô nói với giọng cầu khẩn như thể Ôn Tích Hàn là cọng rơm cứu mạng duy nhất: "Chị ơi, chị tốt bụng. Giúp em với, cho em trú nhờ một đêm đi. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà! Hạnh phúc nửa đời sau của em phụ thuộc vào chị đấy!"

Ôn Tích Hàn: "..."

Luôn cảm thấy có gì đó sai sai. Hạnh phúc nửa đời sau của con bé lại phụ thuộc vào mình ư? Nghe khoa trương quá. Mà không đúng, con bé đâu phải không có chỗ ở, tại sao lại phải để mình cho trú nhờ?

Ôn Tích Hàn cảm thấy Nguyễn Hân Đề đang lừa mình.

Thái dương Ôn Tích Hàn giật mạnh, nàng nhíu mày nói: "Em buông tay ra trước đã."

Nguyễn Hân Đề nới lỏng tay một chút, mặc cả: "Vậy chị phải hứa với em đã."

"Chị hứa với em cái gì..." Ôn Tích Hàn suýt nữa bị Nguyễn Hân Đề cuốn vào. Nhưng nàng chợt nhận ra điều đó là không thể, vì chị nàng sẽ không bao giờ làm thế.

Nghĩ đến đó, Ôn Tích Hàn lạnh mặt, rút tay ra.

"Chị ơi..." Nguyễn Hân Đề khẽ gọi, đôi mắt ướt át nhìn thẳng vào Ôn Tích Hàn. Cô bé không nói gì, nhưng dường như đã nói lên tất cả. Vẻ đáng thương đó khiến người ta rất khó dứt khoát.

Động tác đứng dậy của Ôn Tích Hàn khựng lại. Nàng hít một hơi thật sâu rồi nhượng bộ: "Tối nay chị không thể cho em trú nhờ."

Nguyễn Hân Đề chớp mắt, giọng vô tội: "Chị nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ cần chị làm lá chắn cho em thôi. Em sợ lát nữa mẹ sẽ gọi điện kh*ng b* em."

"..." Ôn Tích Hàn quay mặt đi chỗ khác, dùng động tác uống nước để che giấu sự phức tạp trong ánh mắt.

Vài phút sau, nhân viên phục vụ mang trà chiều ra.

Nguyễn Hân Đề ân cần đẩy đĩa bánh ngọt về phía Ôn Tích Hàn: "Chị ơi, nếm thử cái này đi. Bánh ngọt ở đây ngon lắm."

Ôn Tích Hàn nhìn ly cà phê đen của Nguyễn Hân Đề, rồi nhìn chiếc muỗng nhỏ mà cô bé đưa cho mình. Nàng do dự một lát rồi mới nhận lấy.

Món bánh ngọt mà Nguyễn Hân Đề gọi khá giống với bữa trà chiều mà cô đã đặt. Trông xinh xắn và tinh xảo, quan trọng là rất hợp khẩu vị của nàng.

"Thưa quý khách, đồ ăn của quý khách đã đủ." Nhân viên phục vụ quay lại và nhẹ nhàng đặt một ly Cappuccino lên bàn.

Nguyễn Hân Đề lịch sự đáp: "Cảm ơn."

"Mời quý khách dùng ngon miệng."

Nguyễn Hân Đề tự nhiên đẩy ly cà phê vừa được mang ra về phía Ôn Tích Hàn, mỉm cười và hỏi: "Chị ơi, thế nào? Có ngon không?"

Ôn Tích Hàn cầm chiếc muỗng nhỏ, nhíu mày nhìn Nguyễn Hân Đề, người đang ngồi đối diện với chiếc cốc cà phê đen. Giọng nàng không rõ cảm xúc: "Em không ăn sao?"

Nụ cười trên mặt Nguyễn Hân Đề không hề giảm: "Em uống cái này là đủ rồi, những thứ này đều gọi cho chị."

"..." Ôn Tích Hàn im lặng, không khỏi tự hỏi liệu cô bé này có thiếu thông minh không. Cô chỉ uống cà phê đen, lại gọi nhiều đồ ngọt, nhiều calo cho nàng ăn, là muốn nàng béo phì sao?

Nghĩ đến đó, Ôn Tích Hàn đẩy một phần bánh ngọt sang trước mặt Nguyễn Hân Đề, nói với giọng không thể từ chối: "Em gọi, em ăn đi."

Nguyễn Hân Đề làm bộ ngạc nhiên, cắn chiếc nĩa nhỏ, ánh mắt đầy mong đợi: "Chị... đang quan tâm em sao?"

Ôn Tích Hàn: "???"

Khi món tráng miệng được ăn đến một nửa, điện thoại của Nguyễn Hân Đề lại reo lên. Tiếng chuông quen thuộc như một lời nguyền, từng chút một k*ch th*ch thần kinh của cô. Sợ làm phiền những người khách khác, Nguyễn Hân Đề nhanh chóng tắt tiếng điện thoại, cầm lấy nó, ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh lại giọng điệu rồi ấn nút nghe: "Alo, mẹ."

Nguyễn Tô đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ con đang ở đâu?"

"À..." Nguyễn Hân Đề hạ giọng: "Con đang ở trong nhà vệ sinh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!