"Cậu gọi muộn rồi, mọi chuyện đã được giải quyết."
Nghe Ôn Tích Hàn nói vậy, Nguyễn Hân Đề ngây người một chút, nhưng rất nhanh đã xâu chuỗi được mọi chuyện.
Thảo nào lúc đó chị ấy không hề hoảng hốt, lại còn tỏ vẻ thản nhiên, lạnh lùng, và bạc tình. Cô cứ tưởng đó là tính cách của nàng, không ngờ mọi chuyện đã được tính toán từ trước.
Xem ra, hành động của cô lúc đó lại có hơi xen vào chuyện của người khác.
"Cạch."
Nguyễn Hân Đề cài dây an toàn, ngả lưng vào ghế. Đầu cô hơi nghiêng về phía cửa sổ, bề ngoài có vẻ đang nhìn những tòa nhà lùi dần phía sau, nhưng thực chất là đang chăm chú lắng nghe cuộc điện thoại của Ôn Tích Hàn.
"A? Tớ còn sợ là sớm quá, cố tình đợi hai phút rồi mới gọi cho cậu." Thích Cảnh Ninh ngạc nhiên, rồi hỏi tiếp: "Vậy cậu giải quyết thế nào? Phó Phương Bách làm tớ cảm thấy anh ta không phải là một người dễ nói chuyện."
Ôn Tích Hàn liếc nhìn Nguyễn Hân Đề, người đang im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi mím môi nói: "Chuyện này không thể giải thích ngắn gọn được. Bây giờ tớ còn có việc, lát nữa sẽ nói chi tiết với cậu sau."
Dù tò mò, nhưng Thích Cảnh Ninh cũng rất hiểu chuyện: "Được, vậy cậu cứ làm việc đi, lát nữa nói chuyện sau."
"Ừm." Ôn Tích Hàn cúp máy, đánh lái từ từ ra khỏi bãi đỗ xe.
Sau khi thanh toán phí đỗ xe bằng vân tay, Nguyễn Hân Đề cất điện thoại. Khi cô vuốt nhẹ lọn tóc, ánh mắt lạnh lùng của Ôn Tích Hàn đã nhìn sang.
"Cảm ơn," Ôn Tích Hàn nói. Nàng đang nói về việc Nguyễn Hân Đề đã quét mã thanh toán phí đỗ xe trước.
Nguyễn Hân Đề cong môi cười, bất động thanh sắc bỏ điện thoại vào túi, khéo léo đáp: "Thấy chị đang gọi điện thoại, em tiện tay quét mã thôi mà. Với lại, chị mời em uống cà phê, em chỉ trả phí đỗ xe thôi, có gì đâu."
Ôn Tích Hàn khẽ nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Nguyễn Hân Đề, giọng nói lạnh lùng: "Cửa hàng ở đâu, em chỉ đường đi."
"Vâng!" Nguyễn Hân Đề vui vẻ đáp, và chỉ đường cho Ôn Tích Hàn bằng miệng.
Khi chờ đèn đỏ, Nguyễn Hân Đề đưa tay vào túi, lớp vỏ bọc bằng nhựa phát ra tiếng "sột soạt". Bên trong túi là hai nắm kẹo sữa mà Nguyễn Tô đã đưa cho cô lúc ra khỏi nhà.
Nghe tiếng động, Ôn Tích Hàn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hân Đề, vẻ mặt khó hiểu.
Nguyễn Hân Đề vẫn để tay trong túi, thấy Ôn Tích Hàn nhìn, cô nhanh chóng chuyển thành tư thế cầm hờ, không phát ra tiếng động nào nữa. Cô cười ngọt ngào với Ôn Tích Hàn, giọng vô tội: "Chị ơi, đèn xanh rồi."
"..." Khóe môi Ôn Tích Hàn mím chặt đến trắng bệch. Nàng không nhìn Nguyễn Hân Đề nữa, đạp ga chạy về phía trước.
Thấy cằm Ôn Tích Hàn hơi căng ra, Nguyễn Hân Đề cố nhịn cười, nhẹ nhàng lấy ra hai viên kẹo sữa từ trong túi.
Tiếng nhựa sột soạt nhỏ hơn nhiều so với trước. Nguyễn Hân Đề nhanh chóng bóc một viên, lợi dụng khoảnh khắc giơ tay chỉ đường, tự nhiên đưa kẹo đến bên môi Ôn Tích Hàn: "Đi lối này."
Ôn Tích Hàn đánh lái theo hướng Nguyễn Hân Đề chỉ, vô thức hé môi khi thấy viên kẹo. Khi nàngg kịp phản ứng và định lùi lại, Nguyễn Hân Đề đã nhanh tay nhét thẳng viên kẹo vào miệng nàng.
Ngón tay Ôn Tích Hàn từ từ siết chặt, nắm chặt vô lăng. Lưỡi nàng cảm nhận viên kẹo sữa, vẻ mặt lạnh dần đi.
Nguyễn Hân Đề bóc một viên kẹo sữa khác cho mình, má hơi phồng lên, cười híp mắt. Trông cô vô tư, vô lo vô nghĩ, hào hứng hỏi: "Chị ơi, kẹo này ngon không?"
Ôn Tích Hàn sững người trong giây lát. Lưỡi nàng bất giác cuộn lại, viên kẹo dính vào răng. Nàng khẽ cắn một phần ba, và ngay lập tức, vị sữa đậm đà lan tỏa trong khoang miệng.
"Tạm được," Ôn Tích Hàn nói với vẻ mặt hờ hững.
Ký ức ùa về không thể kiểm soát.
Đó là lần đầu tiên Nhuyễn Nhuyễn đi nhà trẻ. Cô bé không chịu đi, nũng nịu không được thì bắt đầu khóc. Nguyễn Tô bó tay, định thỏa hiệp thì nàng quỳ xuống, dỗ dành: "Dì cũng phải đi học, Nhuyễn Nhuyễn có muốn đưa dì đi không?"
Trẻ con rất ngây thơ, không chút nghi ngờ, nắm lấy tay nàng, háo hức nói: "Muốn, con muốn đưa dì đi học!"
Thế là Nhuyễn Nhuyễn bị lừa lên xe đi nhà trẻ. Đến lúc xuống xe, cô bé mới nhận ra và ôm chân nàng, nhất quyết không chịu đi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!