Nghe tiếng cửa đóng lại, bờ vai căng thẳng của Ôn Tích Hàn cuối cùng cũng thả lỏng. Nàng đặt túi đồ lên bàn trà, sải bước và ngồi phịch xuống chiếc sofa êm ái.
Nàng ngửa cổ ra sau, nhìn trần nhà một cách vô hồn. Đôi mắt đào hoa long lanh, quyến rũ thường ngày giờ đây không còn chút sức sống, trông mờ mịt và ảm đạm.
Một lúc sau, Ôn Tích Hàn bực bội vò đầu. Sự phức tạp trong ánh mắt nàng không thể che giấu được nữa.
"Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra thế này..."
- Nàng tự lẩm bẩm.
Hơn mười phút sau, Ôn Tích Hàn dường như đã điều chỉnh lại tâm trạng. Nàng từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, lấy những món đồ cần thiết để ăn tối ra, rồi nhét số còn lại vào tủ bên cạnh bàn trà.
Vừa không tập trung xé gói mì tôm, vừa cho gói gia vị vào, trong lúc chờ nước sôi, Ôn Tích Hàn cầm điện thoại lên. Nàng do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc khó tả của mình. Nàng quyết định gọi cho Thích Cảnh Ninh.
Thích Cảnh Ninh bắt máy rất nhanh: "Sao vậy? Nhớ tớ à?"
Ôn Tích Hàn đưa tay gãi đầu, khẽ nghiến răng, trả lời với vẻ mặt lạnh tanh: "Không có."
Thích Cảnh Ninh "chậc" một tiếng, vẫn với giọng điệu trêu chọc: "Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Không nhớ tớ thì gọi làm gì?"
Ôn Tích Hàn im lặng vài giây, yết hầu khẽ di chuyển, từ từ mở miệng: "Tớ bây giờ... rất..." Ôn Tích Hàn ngập ngừng, dường như đang tìm từ thích hợp.
"Rất gì?" Thích Cảnh Ninh vốn nhạy bén, lập tức nhận ra sự úp mở của Ôn Tích Hàn. Cô tò mò, kiên nhẫn hỏi: "Lão Ôn, hôm nay cậu gặp chuyện gì à? Tâm trạng không tốt sao?"
Ôn Tích Hàn hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi lại: "A Ninh, cậu biết hàng xóm của tớ là ai không?"
Ấn tượng về người hàng xóm này quá sâu sắc. Thích Cảnh Ninh gần như thốt lên ngay: "Là cái người làm ở công ty cậu, lái Huyndai và còn nuôi chim hoàng yến đúng không?"
"Ừm..."
Thích Cảnh Ninh do dự một lát, kinh ngạc: "Không lẽ là Phó Phương Bách à?"
Ôn Tích Hàn: "..."
Không để Ôn Tích Hàn có cơ hội nói, Thích Cảnh Ninh phẫn nộ nói: "Tớ đã nói rồi mà, cái gã họ Phó đó chẳng tốt đẹp gì đâu. Trong nhà thì vợ con đề huề, ngoài đường thì lại cờ bay phấp phới. Chậc, mới có mấy ngày đã bắt đầu bao nuôi con gái nhà người ta. Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, Đ* c*m th*!"
"..." Ôn Tích Hàn im lặng. Nàng hấy Thích Cảnh Ninh thao thao bất tuyệt mắng mỏ tra nam, đành nhỏ giọng ngắt lời: "Phó Phương Bách không làm ở công ty Lê Hải."
"E hèm..." Sau lời nhắc nhở của Ôn Tích Hàn, Thích Cảnh Ninh mới nhận ra. Cô ngượng ngùng hắng giọng, cố lảng sang chuyện khác: "Thế thì Tích Hàn, hàng xóm tốt bụng của cậu là ai vậy?"
Ôn Tích Hàn dùng sức xoa xoa thái dương căng thẳng: "Là cháu gái của tớ."
"Hả?" Thích Cảnh Ninh vô thức hỏi lại: "Cháu gái cậu lái Huyndai à?"
Ôn Tích Hàn khẽ "ừm" một tiếng.
"Thế thì hợp lý quá rồi!" Thích Cảnh Ninh phản ứng nhanh chóng, lập tức đổi giọng: "Khụ khụ, thế còn gì bằng. Hàng xóm kiêm cấp dưới, tình cảm càng thêm gắn bó. Hai người cứ bồi đắp thêm, nhân tiện tìm hiểu sở thích của con bé, khỏi phải lo quà tốt nghiệp là gì nữa nhé!"
"..." Ôn Tích Hàn chỉ thấy thái dương mình càng đau hơn.
Nhìn cánh cửa đối diện đóng sầm lại, Nguyễn Hân Đề buồn cười lắc đầu, rồi bước vào nhà.
Nồi canh đã hầm gần xong. Mùi thơm nồng của canh sườn khoai tây lan tỏa khắp căn bếp. Nguyễn Hân Đề tắt bếp, quay sang mở tủ lạnh. Sau khi nhìn lướt qua, cô lấy thêm rau củ và bắc một chảo khác để xào một món rau theo mùa.
Khi chuẩn bị cho rau vào đĩa sứ, Nguyễn Hân Đề hơi chần chừ, rồi đổi sang chiếc hộp giữ nhiệt. Món rau xào được làm cho hai người ăn, nên cô chia một nửa vào hộp. Cô múc tiếp canh sườn vào ngăn dưới cùng của hộp, và cuối cùng là cơm từ nồi cơm điện.
Ban đầu, Nguyễn Hân Đề không định mang cơm đi, nhưng nghĩ lại, nếu không có cơm thì sẽ thiếu thiếu, hơn nữa, chắc chắn người phụ nữ kia không biết nấu cơm, thậm chí không biết cho bao nhiêu nước vào nồi cơm.
Đậy nắp hộp giữ nhiệt lại, Nguyễn Hân Đề lại lấy thêm một hộp nhựa, đựng trái cây tươi đã cắt sẵn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!